Tôi
nhớ mãi dù chỉ đọc một lần, câu chuyện về phần quan trọng nhất trên cơ
thể con người: đó là bờ vai. Bởi khi người ta cảm thấy yếu đuối và bất
lực nhất, người ta cần một bờ vai để dựa vào, để biết rằng mình luôn
được yêu thương…
Nhưng
có đôi khi tôi nhận ra, phần quan trọng nhất trên cơ thể con người
không phải bờ vai vững chắc, cũng chẳng phải đôi bàn tay ấm áp…Bởi chỉ
đơn giản rằng, bất cứ bộ phận nào cũng gắn liền với ta, chúng đều mang
giá trị như nhau! Thiếu một nghĩa là mất đi sự hoàn chỉnh và cuộc sống
cũng vì thế thiếu đi một tấm lòng rộng mở…
Thiếu
đi đôi mắt, con người không thể nhìn được muôn màu của thế giới quanh
ta, cuộc đời mất đi một ánh mắt có thể sẻ san tình thương, sự thương
cảm, lòng bao dung…
Thiếu
đi đôi tai, người ta không thể lắng nghe những giai điệu cuộc sống,
không nghe thấy tiếng yêu thương của bao người đang lặng lẽ mang tới…
Thiếu đi giọng nói nghĩa là thiếu đi thứ quan trọng để có thể truyền đạt yêu thương…
Thiếu bờ vai là thiếu một cách để chia sẻ biết bao chuyện buồn vui thường ngày…
Thiếu đôi bàn tay là mất đi những cái siết chặt ấm nồng thương yêu…
Và
quan trọng nhất, thiếu đi trái tim là ta đang mất đi tất cả, vì một lẽ
đơn giản: Mọi điều đều khởi nguồn từ trái tim và đi tới trái tim – sợi
dây kết nối yêu thương tuyệt vời nhất của con người…
Có
ai đó đã nói rằng: Cuộc sống quá ngắn cho những điều nhỏ nhen, vụn vặt
và những màn kịch giả dối. Vì vậy, hãy sống thật chậm, cười thật tươi,
yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh… bạn nhé!