Có
một con ếch sống lâu ngày trong một giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài
con nhái, cua, ốc bé nhỏ. Từ dưới đáy giếng nhìn lên, ếch ta chỉ thấy
một khoảng trời bé bằng cái vung. Nó nghĩ: Tất cả vũ trụ chỉ có vậy, vì
thế ếch tự coi mình là chúa tể. Hằng ngày nó cất tiếng kêu ồm ộp làm
vang động cả giếng, khiến các con vật kia rất hoảng sợ. Ếch cứ tưởng bầu
trời trên đầu chỉ bé bằng chiếc vung và nó thì oai như một vị chúa tể.
Một năm nọ, trời mưa to làm nước trong giếng dềnh lên, tràn bờ, đưa ếch ta ra ngoài.
Quen
thói cũ, ếch nhâng nháo nhìn lên trời, nó bỗng thấy cả một bầu trời
rộng lớn hơn nhiều so với cái khoảng trời nó vẫn thấy. Ếch ta không tin
và thấy bực bội vì điều đó. Để ra oai, nó cất tiếng kêu ồm ộp. Vị chúa
tể hy vọng là sau những tiếng kêu của mình, mọi thứ phải trở lại như cũ.
Nhưng bầu trời vẫn là bầu trời. Còn con ếch vì mải nhìn lên trời đã
không chú ý đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua dẫm bẹp.