Chuyện
ấy đã hơn chục năm rồi, nhưng có lúc dường như mới xảy ra hôm qua; có
lúc dường như là cả một quãng đời. Cô con gái bé bỏng của tôi cuối cùng
đã có một chiếc xe đạp riêng. Ðó không phải là chiếc xe đạp ba bánh nữa,
mà là chiếc xe hai bánh thật sự. Chiếc xe đạp là kết quả sau một lần
ghé vào một cửa hiệu, đó là một chiếc xe đạp nữ màu hồng dễ thương dành
cho các cô gái nhỏ. Con gái tôi thích nó ngay. Tôi đành mặc cả, đặt cái
“tài sản quý báu” ấy vào trong thùng xe rồi chở về nhà. Tôi
còn chưa kịp lấy chiếc xe ấy ra là con gái tôi đã muốn cưỡi ngay trên
đường. Ðó là một ngày nắng ấm và lý tưởng cho việc tập đi xe đạp.
Quá
trình làm cha làm mẹ là một chuỗi dài những sự kiện thường rơi vào hai
thái cực của lòng thương yêu, khi thì chúng ta muốn con cái trưởng thành
và độc lập, khi thì chúng ta muốn lũ trẻ vẫn mãi lệ thuộc vào chúng ta.
Chúng ta dường như không muốn chấp nhận rằng tình thương yêu mà lũ trẻ
dành cho chúng ta dựa những cảm nhận của chúng, chứ không phải dựa vào
những gì chúng ta đã làm cho chúng.
Tôi
có thể nhìn thấy đứa con gái bé nhỏ của mình trên chiếc xe đạp mới. Cô
bé thật nhỏ bé nhưng vô cùng hăm hở. Khản cả giọng khi nài xin tôi:
“Ðừng buông tay, bố ơi!”. Răng cô bé cắn chặt và đôi tay cũng siết chặt.
Một tay tôi giữ nơi yên xe và tay kia nơi ghi đông. Tôi chạy bộ dọc
theo xe và con gái. Thỉnh thoảng tôi buông một tay ra, nhưng tôi lại
nghe: “Ðừng buông ra bố ơi!”.
Cho
dù hồi ức của tôi không chính xác lắm, cô bé dường như đã nhanh chóng
làm chủ được các hoạt động phức tạp và sau đó thành thạo trong các kỹ
năng khác sau vài lần thất bại. Cô bé thể hiện cá tính của mình, mạnh mẽ
tìm tòi đương đầu với thách thức và gần như thất vọng với sự thất bại
rồi lại đầy ước vọng thành công. Tôi buông tay cầm chừng. “Ðừng buông
ra, bố ơi!”.
Cô
bé nôn nóng suốt bữa ăn trưa. Rồi chúng tôi quay lại nơi vỉa hè để tiếp
tục tập. Mặc dù lo sợ bị té nhưng dường như bánh xe trước đã bớt lảo
đảo hơn, tôi có thể cảm thấy sự tự tin của con mình. Tôi phải chạy nhanh
hơn. Gót chân của con tôi ấn vào bàn đạp với một niềm tự tin và sức
mạnh mới.
Thời
khắc ấy rồi cũng đến. Tôi cũng đã từng biết đến cái cảm giác thần tiên
của lần đầu tiên lướt đi trên xe đạp mà giờ đây con tôi đang có. Con gái
tôi cuối cùng cũng cảm nhận được điều đó. Giờ đây tôi không còn phải ì
ạch gắng sức chạy để giữ thăng bằng cho cô bé nữa. “Buông tay ra, bố
ơi!”.
Cô
bé lao như tên bắn! Cái đuôi sam tung bay trong gió. Cô bé chạy ít nhất
là năm trăm mét trước khi nhẹ nhàng dừng lại thảm cỏ bên đường. Mặt cô
bé đỏ hồng, sáng rỡ.
Cô
bé nở nụ cười mãn nguyện. Tôi cũng cười theo. Không chỉ vì chia sẻ cái
cảm giác thành công của con mà còn bởi vì tôi nhận ra rằng con mình đã
bắt đầu một cuộc hành trình. Cô bé đang khởi hành, một cách vững vàng.
Lòng
cha mẹ là nơi bến cảng của những nỗi buồn và niềm hạnh phúc. Vài sự
kiện không thể giải thích được dường như xảy ra cùng một lúc. Khi thì
nắm giữ, lúc thì buông ra. Khi thì đẩy con đi trên chiếc xe, lúc thì ghì
chặt lại và chúc phúc ở cửa trước khi con đến trường. Phận làm cha làm
mẹ, chúng ta buộc lòng phải làm cả hai điều: giữ chặt và buông thả, tùy
từng lúc. Tôi sẵn lòng cho con chắp cánh bay vì tương lai của chúng.
Ðộng viên tính độc lập để khám phá sức mạnh và tài năng của chúng. Nhưng
buông tay ư? Không bao giờ.