Con
trai Jimmy của tôi có đôi mắt xanh như mây trời, mái tóc loăn xoăn và
nụ cười rạng rỡ. Hai ngày trước sinh nhật thứ 5 của Jimmy, chồng tôi
(biệt danh là Chooch) và tôi đưa Jimmy đi chọn một đôi giày tennis mới.
Cuối cùng thì Ông Bố đã lựa được một đôi có màu giống như màu giày đội
bóng rổ yêu thích nhất của Jimmy sau khi đã ngắm nghía chán chê. Mắt
tròn xoe, Jimmy hớn hở bảo:
– Chúng ta thử đôi này nha mẹ?
Tôi lấy đôi đúng kích cỡ của Jimmy và cháu ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần đó. Cởi
đôi giày cũ của cháu ra, tôi chợt thấy cổ mình nghẹn ứ khi tháo tới bộ
nẹp ràng cháu đã mang từ hồi mười sáu tháng tuổi lúc bác sĩ bảo chúng
tôi cháu bị chứng co giật do liệt não.
Dĩ
nhiên, trước đây chúng tôi cũng từng mang giày cho cháu rồi, nhưng chưa
bao giờ mua giày thể thao như thế này. Thường chúng tôi chỉ lựa giày
vừa với thanh nẹp chân của cháu, nhưng giờ việc chữa trị cho Jimmy đã
tiến triển tốt, và bác sĩ bảo cháu có thể mang giày không cần nẹp vài
ngày một tuần.
Tôi
cúi xuống sửa lại vớ, kéo giày bao kín bàn chân Jimmy và cột dây giày
lại. Chiếc giày thứ hai vừa được cột xong, Jimmy liền tuột khỏi ghế và
rađứng trước gương. Cháu ngây người ra tự ngắm mình, hai tay chống lên
hông như kiểu Siêu Nhân.
Chooch và tôi cũng phấn khích không kém.
– Jimmy – anh ấy bảo – sao con không bước tới lui coi nó có đẹp không?
Cháu bước lên vài bước rồi ngoái lại xem chúng tôi có còn nhìn hay không.
– Tiến lên cưng, con làm tốt lắm – tôi khuyến khích.
Tôi
nắm lấy tay Chooch. Hai chúng tôi ôm nhau ngắm Jimmy bước nhanh như
chạy trong đôi giày mới. Ôi, Jimmy của tôi sắp chạy được! Trái tim tôi
vỡ oà.
Mắt không rời thằng con đang bước đều bước quanh tiệm giày với nụ cười tươi rói trên mặt, tôi hỏi Chooch:
– Giá bao nhiêu vậy?
Cả hai chúng tôi cười rũ.
– Ôi dào, hơi đâu mà quan tâm – ảnh đáp – Jimmy kết đôi giày này rồi.
Tôi
cất đôi giày cũ vào hộp và trả tiền đôi giày mới. Ra tới xe, Jimmy cảm
ơn chúng tôi rồi leo vào ngồi đằng trước với ba. Trân đường về, cháu cứ
ngọ ngoạy bàn chân suốt dọc đường, vẻ thán phục đôi giày mới vô cùng.
Tôi lặng lẽ ngồi phía sau, hồi tưởng lại tất cả những gì chúng tôi đã
trải qua để Jimmy có được giây phút này.
Về
tới nhà, Jimmy ư ử ngâm nga mãi. Cháu hăng hái muốn gọi điện cho tất cả
mọi người để khoe đôi giày mới lắm, nhưng rốt cuộc nghe theo lời tôi
chỉ gọi cho vài người thôi, còn lại sẽ để cho tất cả cùng ngạc nhiên
trong ngày sinh nhật của cháu. Sau đó, chúng tôi làm những công việc
thường lệ của buổi tối – tấm nước ấm, mát-xa và tập cho cháu co duỗi
chân. Tôi đeo thanh nẹp vào cho cháu và hôn chúc cháu ngủ ngon.
– Cám ơn mẹ về đôi giày mới – Jimmy lại cảm kích – con yêu nó lắm!
Rồi cháu ngủ thiếp đi với vật yêu qúy để kề sát bên giường.
Sáng hôm sau, khi giúp cháu mặc quần áo đi học, tôi nhẹ nhàng nhắc cháu phần lớn vẫn phải đi giày có thanh nẹp.
– Bác sĩ dặn con chỉ được đi đôi giày mới mấy ngày một tuần thôi, nhớ không?
– Con biết mẹ à. Thanh nẹp xấu lắm nhưng con cũng vẫn mang nó mà – cháo bảo đảm với tôi.
Khi chúng tôi ra cửa trước để đón xe buýt, Jimmy mỉm cười bảo tôi:
– Con biết chắc cô Cindy sẽ thốt lên “Trời ơi! Không thể tin nổi!” cho mà xem.
Xe buýt tới, cô Cindy, người tài xế, mở cửa. Jimmy bước lên vài bậc, giữ lấy tay vịn rồi dừng lại ở bậc thang trên cùng.
– Cô nhìn này! – bé rối rít – cô nhìn đôi giày mới của cháu nè! Nó không có nẹp ràng!
– Trời ơi! Không thể tin nổi! – cô Cindy ồ lên.
Jimmy
quay lại tôi và nháy mắt. Xong, cháu bước tới chỗ ngồi rồi thả cho tôi
chiếc hôn gió và giơ ngón tay cái lên hàm ý “Tuyệt vời!” như cách cháu
thường làm.
Tôi
đủng đỉnh quay vào nhà, tự hỏi không biết các giáo viên và bạn bè cháu
sẽ phản ứng như thế nào nhỉ. Tôi ước gì mình có mặt ở đó để chứng kiến.
Suốt ngày tôi rong ruổi khắp nơi, thu thập tin tức viết bài và tranhthủ
mua một ít bánh kẹo để sáng hôm sau sẽ đãi bạn bè Jimmy ở trường nhân
dịp sinh nhật cháu. Còn Chooch thì dọn dẹp nhà cửa và sân trước chuẩn bị
cho bữa tiệc đón toàn thể gia đình lớn vào tối hôm sau. Quả là tôi khó
lòng chờ nổi giây phút được chứng kiến nụ cười hể hả của ông bà, các cô
dì, chú bác và anh chị em họ của Jimmy khi nhìn cháu “duyệt binh” vòng
vòng trong đôi giày thể thao mới toanh. Tất cả chúng tôi đều hy vọng
nhưng vẫn lo sợ không dám tin là điều đó có thể xảy ra.
Một
ngày đẹp trời, vì vậy tôi ra ngoài đường sớm cả 15 phút chờ xe buýt chở
Jimmy về. Sao mà tôi nôn nóng quá. Ngày nào Jimmy đi học tôi cũng cảm
thấy như vậy, nhưng mà hôm ấy khi xe buýt quẹo vào góc phố, suýt nữa thì
tôi chạy bổ xuống đường để đón cháu. Nhưng tôi cũng ráng kìm lại cho
đến khi xe dừng. Kìa! Nụ cười rạng rỡ vẫn ngự trên gương mặt cháu.
Cháu hôn gió tạm biệt các bạn. Chúng tôi băng qua đường, Jimmy ríu rít kể chuyện trong ngày cho tôi nghe.
– Cô Susan đã thét muốn lạc giọng khi nhìn thấy con – cháu dừng lại – Mẹ, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời con.
Tôi chẳng thể nói được lời nào, nước mắt tuôn trào khi cúi xuống ôm cháu. Cháu vòng tay quanh cổ tôi và thỏ thẻ:
– Con biết.
Cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc rồi cùng cười phá lên.
Tay trong tay, chúng tôi chầm chậm bước về nhà. Cả hai chúng tôi đã quen với đôi giày mới của Jimmy rồi.