Ngày
xưa, một cậu bé luôn mặc cảm tự ti vì trên lưng cậu có 2 vết thẹo rất
rõ. Nó kéo dài từ bả vai xuống đến tận phần eo với phần da nhăn nhúm. Vì
thế, cậu bé luôn cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình.
Ngày
ngày đi học, cậu đều rất sợ bị bạn bè phát hiện. Vào giờ thể dục, khi
ai nấy háo hức thay chiếc áo thể dục trắng tinh không đẫm chút mồ hôi
thì cậu bé lại trốn vào một góc sân, nhanh chóng thay áo để mọi người không nhìn thấy gì ở lưng cậu.
Thời
gian dài trôi qua, rồi cái gì đến cũng phải đến. “Ôi, gớm quá!”,
“A…quái vật!” , “ôi, thật khủng khiếp!” Những lời vô tâm ấy đã làm đau
lòng người bạn nhỏ của chúng ta. Cậu vừa khóc vừa chạy vào trong lớp,
trốn tránh tất cả. Từ đó, cậu bé không bao giờ bước ra khỏi lớp và đặc
biệt cậu không học môn thể dục nữa.
Sau
sự việc nầy, mẹ cậu bé dịu dàng nắm tay cậu đến gặp cô chủ nhiệm. Cô là
một nữ giáo viên đôn hậu. Người mẹ kể rằng khi mới sinh, cậu con trai
đã mắc bệnh nặng, gần như mất hết hy vọng nhưng gia đình không đành lòng
bỏ rơi và quyết cứu cho được đứa con. Qua cuộc giải phẩu vô cùng khó
khăn vất vả, đứa con đã được cứu nhưng từ đó để lại hai vết thẹo lớn
trên lưng. Nói đến đây, người mẹ run run bật khóc.
Đến
giờ thể dục ngày hôm sau, cậu bé xuất hiện ở một góc tối với chiếc áo
thể dục. Các bạn nhỏ khác thấy thế và lại ngây thơ thốt lên những lời vô
tâm: “Ôi, thật đáng sợ!” , “…trên lưng cậu ấy có 2 con trùng to lắm”.
Ngay lúc ấy, cô giáo vô tình đi ngang, các bạn nhỏ vây quanh lấy cô và
nói về vết thẹo.
Cô
giáo tiến gần đến cậu bé, đặt nhẹ tay lên bờ vai gầy nhỏ ấy, mỉm cười
nói: “Lúc trước cô định kể cho các con nghe một câu chuyện nhưng xem ra,
cô phải kể ngay lúc nầy.” Các bạn trẻ lại vây quanh lấy cô. Cô giáo nhẹ
nhàng kéo chiếc áo của cậu bé lên làm lộ rõ hai vết thẹo lớn. “Đây là
một truyền thuyết. Ngày xưa, các thiên thần trên trời đã bay xuống và
biến thân thành các bạn nhỏ như chúng ta đây. Tất nhiên có thiên thần
nhanh nhẹn đã kịp tháo gở đôi cánh của mình nhưng cũng có thiên thần hơi
chậm, không kịp tháo hết đôi cánh của mình và để lại hai vết như thế
nầy.”
“Vậy đó là cánh của thiên thần hả cô?”
“Đúng đó!” – cô giáo mỉm cười
Bỗng
một bạn gái lên tiếng: “Thưa cô, chúng con có thể sờ chúng không?” Từ
nãy giờ cậu bé cứ đứng ngẩn người ra, cậu lại khóc. Cô lại cười và nói:
“Chúng ta phải xin phép vị thiên thần nhỏ của chúng ta chứ?” Lặng người
một hồi, cậu bé lấy lại bình tĩnh đáp: – “Vâng, được ạ!”
Các
bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn nầy đến bạn khác sờ vào “đôi cánh”
ấy. “Ôi, tuyệt thật, con đã sờ được cánh của thiên thần rồi!”.
Năm
tháng dần trôi, người bạn nhỏ của chúng ta đã lớn hơn nhiều, cậu vẫn
thầm cảm ơn cô giáo đã đem lại cho cậu một niềm tin mới, một nghị lực
mới. Lên cấp ba, cậu mạnh dạn tham gia giải bơi lội cấp thành phố và đạt
ngôi Á Quân. Cậu đã dũng cảm chọn môn bơi lội bởi cậu tin rằng vết thẹo
trên lưng chính là món quà cô giáo năm xưa dành tặng với tất cả sự yêu
thương – đôi cánh thiên thần.