Khi
tôi 13 tuổi, gia đình dọn đến California. Tôi bước vào tuổi thanh niên
trong tinh thần “nổi loạn”. Tôi luôn nóng nảy và muốn phản kháng với bất
cứ điều nhỏ nhặt nào mà cha mẹ tôi bảo ban. Như những đứa trẻ mới lớn
khác, tôi vùng vẫy để thoát khỏi bất kỳ điều gì mà tôi không bằng lòng
về thế giới với ý nghĩ mình là đứa trẻ “biết hết mọi chuyện, không cần
ai bảo ban”. Tôi từ chối tất cả những hành động yêu thương. Thật sự tôi
phát cáu khi ai đề cập đến tình thương.
Một
tối, sau một ngày đặc biệt chán nản, tôi vùi mình trong phòng riêng,
đóng kín cửa và nằm lăn ra giường. Khi vùi đầu trên gối, tôi phát hiện
dưới gối có một phong thư. Tôi lấy ra, trên thư ghi rõ “để đọc khi con
một mình”.
Vì
lúc đó chỉ có một mình, không ai có thể biết tôi có đọc hay không nên
tôi mở thư ra. Thư viết: “Con ơi, mẹ biết cuộc sống thật khó khăn, mẹ
biết con đã thất vọng, chán chường và mẹ biết không phải chúng ta lúc
nào cũng làm điều đúng. Mẹ biết rằng mẹ yêu thương con biết bao và dù
con làm gì, nói gì cũng không thay đổi được tình thương mẹ dành cho con.
Mẹ luôn bên con khi con cần chia sẻ và nếu con không cần cũng ổn thôi.
Chỉ cần biết rằng dù con đi đâu, là gì trong đời mình, mẹ luôn yêu con
và tự hào con là con trai của mẹ. Mẹ luôn bên cạnh con và yêu con, điều
đó không bao giờ thay đổi. Mẹ của con.”
Đó là lá thư đầu tiên trong một chuỗi thư “để đọc khi con một mình”. Tôi chẳng đá động với ai về chúng mãi đến khi trưởng thành.
Bây
giờ tôi đã đi khắp nơi trên thế giới để giúp đỡ mọi người. Một lần khi
diễn thuyết ở Sarasota, Florida, cuối ngày học, một quí bà đã tìm đến
tôi và tâm sự về những khó khăn của hai mẹ con cảm thông được với nhau.
Chúng tôi cùng đi dạo dọc bờ biển và tôi kể cho bà nghe về tình thương
bất tử của mẹ tôi, về những lá thư “để đọc khi con một mình” của mẹ. Vài
tuần sau đó, tôi nhận được một bưu thiếp bảo rằng bà đã viết lá thư đầu
tiên cho con trai bà và để dưới gối.
Tối
đó, khi đi ngủ, tôi đặt tay dưới gối và bồi hồi nhớ lại cái cảm giác
thanh thản, khuây khỏa mỗi lần tôi nhận được thư của mẹ dưới gối.
Giữa
những năm tháng hỗn loạn của tuổi niên thiếu, những lá thư của mẹ là
đỉểm tựa vững chắc để tôi luôn tin rằng tôi được yêu thương dù bất cứ
điều gì xảy ra. Trước khi ngủ, tôi luôn cám ơn cuộc đời đã ban tặng cho
tôi một người mẹ tuyệt vời, biết được tôi, cậu con trai “nổi loạn” bé
nhỏ của bà, cần gì.
Ngày
nay, khi cuộc đời gặp phong ba bão táp, tôi biết chắc ngay dưới gối nằm
của mình là một điểm tựa vững chắc của tình thương của mẹ – kiên định,
vĩnh cửu, không điều kiện – sẽ lèo lái cuộc đời tôi.