Có
lần một con Bọ Cánh Cứng năn nỉ Đại Bàng xin tha mạng cho một con thỏ
bị Đại Bàng rượt chạy đến nó xin che chở. Nhưng Đại Bàng vẫn vồ lấy con
mồi, sức vỗ mạnh của đôi cánh của nó hất văng Bọ Cánh Cứng ra xa đến cả
chục thước. Nổi giận trước cái cách đối xử xem thường nó của Đại Bàng,
Bọ Cánh Cứng bay vào tổ Đại Bàng và lăn trứng cho rơi xuống. Nó không
chừa một cái trứng nào. Đại Bàng đau xót và giận dữ vô hạn, nhưng nó
không biết ai đã làm cái việc tàn nhẫn này.
Năm sau, Đại Bàng xây tổ rất xa, cao trên một mỏm đá cheo leo trên núi,
nhưng Bọ Cánh Cứng tìm được và một lần nữa lại phá hủy hết ổ trứng của
Đại Bàng. Quá thất vọng, Đại Bàng giờ đây chỉ còn cách tìm đến thần
Jupiter năn nỉ thần ấp trứng cho nó. Sẽ không ai dám làm hại được trứng
của nó. Nhưng Bọ Cánh Cứng bay vo vo trên đầu thần, khiến thần ngẩng đầu
lên đuổi nó đi, và trứng dưới bụng thần lăn ra rơi xuống đất.
Bây giờ Bọ Cánh Cứng mới kể cho thần nghe về lý do vì sao nó lại làm như
vậy, và thần Jupiter cũng phải thông cảm với nó. Và người ta bảo rằng,
từ đó trở về sau này luôn luôn là, mỗi khi Đại Bàng đẻ trứng vào mùa
xuân, thì Bọ Cánh Cứng vẫn còn ngủ im trong lòng đất. Vì thần Jupiter đã
quyết định cho chúng làm như vậy.