Chiều
hôm đó, Kelly cùng cậu con trai Rocky 5 tuổi của mình chạy xe qua vùng
Alabama hẻo lánh. Rocky nằm ngủ ngon lành trên băng ghế trước, hai chân
đặt hắn trong lòng mẹ. Khi rẽ vào một chiếc cầu nhỏ, chiếc xe bỗng va
vào một tảng đá lớn giữa đường. Chiếc xe trượt nhanh rồi lao xuống một
vũng lầy. Sợ rằng chiếc xe sẽ lật nhào, Kelly lập tức nhấn mạnh ga và
quay vô lăng sang trái, nhưng lúc đó, bàn chân của Rocky đang kẹt giữa
chân cô và vô lăng khiến cô mất phương hướng và không thể điều khiển
chiếc xe.
Chiếc
xe lật ngang rồi lăn xuống một khe núi sâu khoảng 400 mét. Khi rớt
xuống, dù đau đớn vì bị va đập mạnh nhưng Kelly vẫn ôm chặt con trai.
Đang ngủ, Rocky choàng tỉnh hỏi mẹ:
- Chuyện gì vậy mẹ? - Nhìn qua cửa kính, cậu la to. - Xe của mình đang chổng lên trời kìa!
Kelly
không thấy gì cả. Trên mặt cô, máu chảy đầy. Nhìn sang mẹ, Rocky hoảng
hốt lay gọi. Như một sự diệu kỳ, cậu bé không hề bị một vết trầy xước
nào. Cậu trượt xuống sàn xe, bò ra phía cánh cửa đã vỡ nát. cầm tay mẹ,
cậu bé nói:
- Tỉnh dậy đi mẹ, con sẽ kéo mẹ ra khỏi đây!
Lúc này, Kelly đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô thì thào với con trai:
- Rocky, con hãy ngồi yên đó. Đừng đi đâu cả nhé.
-
Không, mẹ ơi, mẹ không thể ngủ vào lúc này. - Giọng cậu bé đầy vẻ cưong
quyết. - Chúng ta sẽ trèo lên và chắc chắn sẽ có một ai đó giúp mẹ con
mình.
Nói
rồi, Rocky chui ra sau xe tải, xoay sở bằng mọi cách để đưa mẹ ra
ngoài. Lo sợ đứa con bé bỏng của mình sẽ bị lạc trong bóng tối, Kelly
gắng gượng lết theo con. Hai mẹ con, kẻ trước người sau, khó nhọc trườn
lên sườn doc. Rocky, với tấm thân bé nhỏ chưa tới 20 ký, đã dìu người mẹ
nặng đến 60 ký của mình nhích từng chút một. Trên đường đi, vết thương
quá nặng làm Kelly kiệt sức, nhiều lúc muốn ngã quỵ. Nhưng Rocky cố tìm
đủ mọi cách để động viên mẹ mình. Cậu nhắc mẹ nhớ lại câu chuyện mẹ vẫn
kể cho cậu nghe mỗi tối, rằng có chiếc xe lửa đồ chơi bị vứt vào thùng
rác, với mong muốn chứng minh cho cậu chủ nhỏ thấy là mình vẫn còn hữu
dụng, nó đã vượt qua một đoạn đường dài, trải qua bao nguy hiểm để về
lại với cậu chủ. Trong khi kể lại câu chuyện,
Rocky cứ lặp đi lặp lại lời chiếc xe lửa: "Mình biết mình có thể, mình biết mình làm được mà".
Cuối
cùng thì cả hai cũng leo lên đến đường. Lúc này, Rocky mới nhìn rõ
những vết thương, không chỉ trên mặt mà còn trên khắp cơ thể mẹ. Cậu òa
khóc vì thương mẹ. Cậu lao ra đường chặn một chiếc xe tải và la lớn:
- Dừng lại! Dùng lại! Làm on đưa mẹ cháu đến bệnh viện.
Mất
hơn 8 giờ đồng hồ với 344 mũi khâu, các bác sĩ đã kịp thời cứu sống
Kelly. Bây giờ, gương mặt cô trông khác xưa nhiều. Nhưng với cô, điều đó
không mấy quan trọng. Điều thật sự khiến cô xúc động, tự hào là sự dũng
cảm phi thường của cậu con trai bé bỏng. Bằng tình thương yêu dành cho
mẹ, cậu bé đã lập được một chiến tích mà không phải đứa bé 5 tuổi nào
cũng có thể làm được.