Charles
sống cùng bố mẹ trong một trang trại nhỏ. Hằng ngày, cậu bé dậy từ khi
Mặt Trời chưa mọc. Cậu rất thích ngắm buổi sớm mai, đặc biệt là ô cửa sổ
vàng của một trang trại cách gia đình cậu không xa lắm.
Đó
là ô cửa sổ mà Charles cho là đẹp nhất trên thế giới này. Nhìn từ xa,
nó thật lộng lẫy, trông như được làm bằng vàng vậy. Màu sơn của ngôi nhà
nữa chứ, trông thật hào nhoáng, chắc hẳn đây phải là một gia đình giàu
có! Xem nào, ô cửa bằng vàng thì chắc bên trong phải là một tấm rèm mới
tinh, thơm phức chứ chẳng phải rèm cũ như nhà mình. Còn gì nữa nhỉ? Lò
sưởi! Đúng rồi, bên cạnh lò sưởi sẽ là một chiếc ghế đệm êm ái, chỗ
ngồi tuyệt vời mà Charles ao ước bấy lâu… Cậu bé tha hồ để cho trí tưởng
tượng bay bổng.
Rồi
đến một ngày, Charles quyết định sẽ đến xem tận mắt ngôi nhà mơ ước của
mình. Càng đến gần ngôi nhà, Charles lại càng hồi hộp, nhưng mọi thứ
lại trái ngược hoàn toàn với những gì cậu bé đã nghĩ. Đó chỉ là một ngôi
nhà quá đỗi bình thường, thậm chí, nước sơn đã cũ, ngay cả nước sơn
vàng quanh ô cửa sổ cũng rất xước xát. Tràn đầy thất vọng, Charles không
hề để ý rằng có một chú bé đang chơi trong sân, cho đến khi cậu ta gọi:
– Này, cậu đang làm gì thế?
– À, mình… mình đang đi dạo quanh đây thôi – Charles lúng túng đáp.
– Cậu từ đâu đến vậy?
– Ở kia – Charles bâng quơ chỉ .
Đến đây, chú bé tỏ vẻ rất quan trọng kéo Charles lại một góc và hỏi:
– Này, thế cậu có biết ngôi nhà ở phía kia không?
Nhìn
theo tay cậu bé chỉ, Charles vô cùng ngạc nhiên vì đó không phải ngôi
nhà xa lạ nào, mà chính là ngôi nhà cậu. Không ngờ nhìn từ xa, dưới ánh
nắng nó lại đẹp như thế.
Cậu bé kia hồ hởi:
–
Đấy cậu nhìn thấy chưa, ngôi nhà có ô cửa sổ màu vàng ấy, chắc bên
trong ngôi nhà ấy đẹp lắm nhỉ, chắc họ phải có một cái lò sưởi to, một
cái ghế bành cạnh lò sưởi nữa…