Người
mẹ mệt mỏi trở về từ cửa hàng sau một ngày làm việc dài đăng đẵng, kéo
lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai tên David lên 8
tuổi, đang lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “… lúc con
đang chơi ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì Tom lấy bút chì màu
viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng
làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”.
Người
mẹ than thở rồi nhướng lông mày: “Bây giờ nó đâu?”. Thế rồi bà bỏ hết
hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà
gọi cả tên họ của đứa bé, mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn
họ như thế này là thường thể hiện sự tức giận. Khi
bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê
gớm lắm. Trong 10 phút, người mẹ nguyền rủa con, là bà đã phải tiết kiệm
thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra sao! Sau khi rên rỉ về những việc
phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm
đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà càng thấy bực mình, cuối cùng bà ra
khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên!
Người
mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi
nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như
một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết: “Con yêu mẹ” được
viền bằng một trái tim!
Và
giờ đây bao thời gian trôi qua, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc
người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó.
Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người: Hãy bỏ
một chút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!