15
tuổi, con gái lên lớp 10. Lần đầu tiên nhìn con gái thướt tha trong tà
áo dài, cũng xinh xắn và thiếu nữ như ai, mẹ mỉm cười đầy hạnh phúc. Khi
ấy con gái lại nghĩ đến một anh chàng cùng lớp…
17
tuổi, con gái biết thế nào là cảm giác “thất tình”, con gái có ý nghĩ
“chán sống”. Mẹ biết được, chỉ thủ thỉ: “Hãy đặt con trong trường hợp
mẹ, mồ côi khi mới 6 tuổi, không được ai dạy dỗ, không được học hành,
nghèo không thể nghèo hơn. Thế sao mẹ phải sống, nếu ngày ấy mẹ cũng
chết đi thì sao giờ có con được. Thế
thì chẳng phải con đã làm cho mẹ ân hận vì đã sinh ra con hay sao?”.
Lần đầu tiên con gái khóc và cảm thấy ghét mình. Khi ấy “chàng trai thần
tượng” của con gái vô tư đi bên cạnh người con gái khác.
18
tuổi, mẹ tiễn con gái lên Sài Gòn để vào đại học. Lần đầu tiên xa nhà,
mẹ căn dặn con gái đủ chuyện, rồi lại tiếp tục lo lắng và dõi theo từng
bước chân của con. Lúc ấy con gái chỉ nghĩ đến những “ánh đèn” qua lời
kể của bạn bè. Và một lần nữa thần tượng của con gái lại thay đổi – một
ca sĩ nổi tiếng nhất thế giới.
25
tuổi, con gái ra trường, đi làm, thay đổi công việc như thay đổi suy
nghĩ, thay đổi thần tượng như thay đổi công việc, rồi con gái yêu, rồi
thất bại. Con gái đầy tham vọng nhưng lại thiếu nghị lực, những khó khăn
bình thường của cuộc sống cũng làm cho con gái chán nản. Những lúc như
thế con gái lại trở về nhà. Lần về chơi nầy con gái ở hơi lâu, bỏ quên
hết tất cả những bạn bè ở xa, để suy nghĩ và quan sát nhiều hơn. Mẹ lúc
nào cũng giản dị và nồng hậu. Cả đời con gái chưa hề thấy mẹ ghét ai, ở
mẹ luôn toát lên một sự đảm đang mà con gái chắc rằng mình khó có thể
giống.
Và
con gái chợt nhận ra rằng chỉ cần con gái có nghị lực, có niềm tin vào
bản thân và cuộc sống, biết vị tha, biết hy sinh, biết yêu thương người
khác thì cuộc sống sẽ như một trò chơi mà con gái luôn là người chiến
thắng. Hãy sống cho một ngày mai.