Một đêm mưa tầm tã, một người đàn ông tên Mark quyết định chấm dứt cuộc đời mình.
Đã
hơn 50 tuổi, Mark chưa bao giờ có vợ và chưa bao giờ trải qua niềm vui
có con hoặc có được ngày nghỉ với gia đình. Cha mẹ ông đều đã mất cách
đây 7 năm. Ông có chị gái nhưng từ lâu đã mất liên lạc. Ông làm một công
việc bưng bê và công việc dẫn ông tới tâm trạng bất đắc chí. Người ướt
sũng và cảm thấy vô cùng bất hạnh, ông đi dọc theo những con phố, cảm
giác như thể không còn một ai quan tâm xem ông còn sống hay đã chết.
Vào
cái đêm mưa tầm tã đó, tôi đang ngồi trong phòng mình xem mưa tạt vào
cửa kính. Lúc đó tôi 6 tuổi và toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh
bộ sưu tập các nhân vật trong bộ film hành động Star War của tôi. Tôi
đang mơ đến một này tôi có đủ tiền để mua thêm nhân vật Darth Vader, bỏ
vào cái hộp sưu tập. Để giúp tôi kiếm tiền, ba tôi đã “thuê” tôi chạy bộ
cùng ông. Và mỗi ngày, tôi nhích thêm được 50 xu đến số tiền để mua
Darth Vader.
Nghe
tiếng chuông cửa rung, tôi nhảy phắt khỏi ghế, chạy ra khỏi phòng, ra
đứng ở đầu cầu thang. Mẹ tôi lúc đó đã đứng ngoài của lớn.
Mở
cửa ra, bà thấy trước mặt mình là một người đàn ông trông thảm hại hết
sức, với nước mắt lăn dài trên má. Mẹ tôi, quá tội nghiệp cho người
khách lạ, đã mời ông ấy vào nhà và ông cùng ngồi xuống với ba mẹ tôi
dưới phòng khách.
Vì
tò mò, tôi lẻn xuống cầu thang để có thể nhìn rõ hơn. Tôi không nghe
được họ đang nói gì nhưng những tiếng thở dài của người đàn ông nhàu nhĩ
kia, đang giơ tay ôm lấy đầu và khóc làm ngực tôi thắt nghẹn. Tôi chạy
vội lên lầu, vào phòng, thò tay vào trong ống tiền tiết kiệm. Lấy đồng
xu 50 xu có in hình Kennedy mà tôi kiếm được ngày hôm ấy ra, tôi chạy
xuống cầu thang.
Tới
cửa phòng khách, tôi bước vào. Ba người lớn nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi
bước thẳng tới người khách lạ. Tôi đặt đồng 50 xu vào tay ông ấy và nói
rằng tôi muốn ông nhận. Rồi tôi ôm lấy người đàn ông, xong tôi quay
lại, chạy thật nhanh ra khỏi phòng, leo trở lên cầu thang. Tôi thấy bối
rối nhưng cực kì hạnh phúc.
Ở
dưới nhà, Mark ngồi yên lặng với đầu cúi thấp, nước mắt chảy dài trên
mặt khi bàn tay ông nắm chặt đồng tiền kẽm. Cuối cùng, nhìn ba mẹ tôi,
ông nói: “Chỉ vì tôi nghĩ không ai quan tâm đến mình nữa. 20 năm qua,
tôi đã quá cô đơn. Đó là cái ôm hôn đầu tiên tôi được nhận, sau bao
nhiêu lâu rồi tôi cũng không nhớ nổi. Thật khó mà tin là còn ai đó nghĩ
đến mình!”
Cuộc
đời Mark đã thay đổi từ đêm đó. Khi rời khỏi nhà tôi, ông đã sẵn sàng
sống tiếp thay vì chết. Mặc dù chúng tôi không bao giờ gặp lại Mark nữa
nhưng thỉnh thoảng chúng tôi vẫn nhận được thư của ông, cho chúng tôi
hay rằng ông dạo này vẫn khoẻ và mọi việc đều ổn.
Ở
tuổi lên 6, tôi đã không nghĩ nhiều về việc mình làm đêm đó. Đó chỉ là
cách phản ứng của tôi trước tiếng thở than của một người đang đau khổ.
Thường trong những buổi chạy bộ, ba tôi và tôi vẫn nói chuyện về sự quan
trọng của việc “CHO”, nhưng tuy thế, cho đến lúc đó tôi vẫn chưa hiểu
hết cái ý nghĩa của việc này. Nhưng cuộc đời tôi từ đêm đó cũng thay
đổi, bởi vì tận mắt tôi đã chứng kiến sức mạnh chữa lành của việc “CHO”.
Cho dù đó chỉ là món quà giá 50 xu.
Trước
khi Mark đi, ba mẹ tôi có hỏi ông vì sao ông đã gõ đúng cánh cửa nhà
chúng tôi. Mark nói rằng khi đi bộ dọc theo những con phố vào đêm mưa
đó, lòng tuyệt vọng và sẵn sàng chết đi, ông đã nhận thấy trên cái cản
chống va đụng ở đuôi xe hơi có một miếng dán. Ông đứng ở chỗ đậu xe,
thắc mắc không hiểu những người trong trong căn nhà phía trước có đậu
chiếc xe này, họ sống ra sao. Thế rồi, trong tâm trí mù mịt đi vì bất
hạnh, ông đã đi tới cánh cửa. Thật khó mà tưởng tượng nổi một miếng dán
và 50 xu có thể thay đổi cuộc đời của 2 con người. Thế mà chuyện ấy đã
xảy ra.
Cái miếng dán ấy, trên chiếc xe của chúng tôi viết: CÒN CÓ AI ĐÓ YÊU THƯƠNG BẠN!