Năm
bố học lớp 2 có một lần bố thấy một con bướm trong nhà bếp. Đấy không
phải là lần đầu bố gặp một con ong, một con bướm hay một con chuồn chuồn
bay lạc vào nhà. Bố thường đơn giản là mở cửa kính để chúng dễ dàng bay
ra ngoài nhưng con bướm này có màu đặc biệt mà bố chưa từng thấy bao
giờ: Một con bướm lớn với những chấm tròn màu hồng nhạt. Bố đã loay hoay
để bắt được nó và giữ chặt nó trong tay. Nếu là con, con sẽ làm gì với
một con bướm đẹp như thế?. Còn
bố, bố đã lấy cái hộp bia cũ, nhét đầy lá cây và cỏ, rồi nhốt con bướm
vào đó. Chắc con cũng đoán ra phải không, rồi con bướm chết.
Phải
rồi, chúng ta không thể nhốt con bướm trong cái hộp kín được, chúng cần
tự do bay nhảy hít thở không khí tự do và trong lành. Bố đã vứt cái hộp
vào thùng rác và chôn con bướm ngoài vườn.
Con
sẽ hỏi tại sao bố kể câu chuyện này ư?. Vì con đã bao giờ biết cảm giác
ngập ngừng do dự ước muốn giữ bên mình những người thân và ước muốn để
cho họ được tự do. Như con bướm màu hồng kia, nếu bố thả cho nó bay đi,
lẽ ra nó vẫn còn sống và vẫn đẹp như thế, nhưng nó không thuộc về bố
nữa.
Bố
nhớ ngày đầu tiên con tập đi xe đạp, bố đã tháo hai cái bánh xe nhỏ ở
xe đạp của con ra, nhưng con cứ nằng nặc muốn bố phải giữ tay lái và yên
xe suốt chặng đường. Bố nói “Bố thả ra một lát nhé!”. Còn con hét ầm
lên: “Đừng, đừng, bố ơi, con sợ lắm!”. Khi con hét lên như thế bố thấy
ấm lòng vì bố biết con vẫn cần bố, cần vòng tay ấp ủ chở che của bố.
Một
ngày nào đó con sẽ lớn lên, trở thành một luật sư, một bác sĩ… ai mà
biết được, và hi vọng đến lúc ấy, con vẫn cần bố như bây giờ. Bố miên
man nghĩ như thế khi lúi cúi chạy theo con, giữ chiếc xe đạp nhỏ, cảm
thấy mùi hoi hoi của trẻ con, cảm thấy tóc của con hất nhẹ vào má bố.
Những
ngày đông mưa rét, bố cất xe đạp của con đi. Đợi đến mùa xuân trời ấm
áp, bố lại lấy xe xuống giúp con trèo lên xe. Bố đẩy xe cho con “Thả ra
bố ơi!”. Con reo lên và hơi lạng qua lạng lại một chút trước khi có thể
chạy thẳng được. Con cười hớn hở khi xe đạp chạy xa dần trên con đường
trải nhựa, trong khi bố đứng sững lại nhìn theo con mãi.
Anhxtanh
đã nói về thời gian, về tốc độ ánh sáng, về chuyện các vật thể sát lại
gần nhau và rời xa nhau. Còn bố, lúc đó muốn chạy theo đuổi kịp con, giữ
yên xe và tay lái, và cảm thấy tóc con chạm vào má, cảm thấy hơi thở
của con phả nhẹ lên mặt…
Nhưng
bố vẫn gọi theo con “Đạp mạnh lên con, giữ chắc tay lái”. Rồi bố vỗ tay
thật to để nói với con rằng con lái xe đạp rất tuyệt.
Bố
sẽ không tìm cách giữ lại con bướm hồng, bố sẽ không giữ chặt con bên
mình. Cho dù bố mong muốn biết bao rằng con sẽ mãi mãi là con bé con
loạng choạng trên cái xe đạp, má đỏ hồng và kêu lên: “Đừng thả ra bố
ơi!” Nhưng rồi cũng có một ngày bố phải thả tay để con tự đạp xe một
mình.
Đến một ngày con phải tự cất cánh, tự xoay xở một mình miễn là bố để cho con được tự do.
Để cho con là một cánh bướm hồng bay mãi trên trời xanh thăm thẳm….