Thuở
nhỏ, khi nhìn thấy những con bướm đêm màu nâu đất, tôi vừa ghét vừa sợ
vì chúng quá xấu xí, không như những chú bướm có màu sắc rực rỡ khác.
Cho đến một ngày, tôi đã thay đổi suy nghĩ khi nghe câu chuyện sau:
“Xưa
lắm rồi, khi đó những chú bướm đêm cũng có màu sắc rực rỡ như những
loài bướm khác, thậm chí còn lộng lẫy hơn những chú bướm bây giờ.
Một ngày nọ, những thiên thần thấy buồn bã vì mây đen che phủ bầu trời khiến họ không còn nhìn thấy loài người ở chốn trần gian. Họ
khóc – nước mắt thiên thần rơi xuống tạo nên những giọt mưa trắng xoá.
Những chú bướm đêm hào hiệp vốn ghét nhìn thấy mọi người buồn phiền. Vì
thế chúng rủ nhau làm một chiếc cầu vồng.
Bướm
đêm nghĩ rằng nếu nhờ những loài bướm khác giúp sức thì chúng chỉ cần
cho đi một ít màu sắc của mình là có thể tạo ra một chiếc cầu vồng tuyệt
đẹp. Thế là một chú bướm đêm tìm đến nữ hoàng của những loài bướm khác
để nhờ giúp đỡ. Nhưng những loài bướm khác quá đỗi ích kỷ và tự phụ nên
không muốn cho đi màu sắc của mình, dù chỉ một chút. Những chú bướm đêm
quyết định làm việc đó một mình. Chúng vỗ cánh thật mạnh làm bột phấn
trên cách tơi rắc trong không trung tạo thành những đám mây ngũ sắc lung
linh như thuỷ tinh. Những đám mây dần dần giãn ra tạo thành một đường
viền dài. Nhưng chiếc cầu vồng chưa đủ lớn, vì thế những chú bướm đêm cứ
tiếp tục cho đi màu sắc của mình, cứ thêm vào từng chút một cho đến khi
chiếc cầu vồng kéo dài đến tận chân trời. Những thiên thần trông thấy
cầu vồng trở nên vui sướng. Họ mỉm cười, nụ cười ấm áp chiếu rọi xuống
trần gian làm nên những tia nắng rạng rỡ.
Và
những chú bướm đêm ấy chỉ còn lại duy nhất một màu nâu thô mộc bởi
chúng đã cho đi tất cả những sắc màu lộng lẫy nhất để dệt nên chiếc cầu
vồng tuyệt diệu…”.
Đừng
chăm chăm nhìn vào diện mạo, hãy soi rọi để tìm thấy những điểm sáng
bên trong một con người. Có ai đó đã nói: “Nhân cách là ngọc quý, nó có
thể cắt rời những ngọc quý khác”.