Mười
tám tuổi, tôi đã có thể đứng trước lớp đọc bài văn do mình suy nghĩ,
tưởng tượng ra. Tôi miêu tả cái cảm giác thích thú của những người bạn
cùng trang lứa khi họ lần đầu được phép lái xe. Tôi thầm ghen tỵ với họ.
Tôi biết rằng tôi luôn phải nhờ vả người khác mỗi khi muốn đi đến bất
cứ đâu. Bởi tôi là một người khiếm thị. Mới 4 tuổi, tôi mắc phải một căn
bệnh gọi là hội chứng khô mắt, lúc ấy mọi thứ xung quanh chỉ là những
hình ảnh lờ mờ trước mắt tôi. Có nhiều việc tôi không thể tự mình làm
được. Tôi không thể tự lái xe, không thể nhìn các bài giảng trên bảng và
đối với tôi, đọc sách là một chuyện không dễ chút nào.
Tôi
luôn mơ ước mình được bình thường như bao người khác. Từ khi không còn
phần biệt rõ mọi thứ xung quanh, những việc quan trọng đối với tôi dường
như quá xa vời. Nhưng tôi vẫn là tôi, tôi không thể thay đổi thực tế
ấy. Tôi cố gắng học cách sử dụng các giác quan khác nhằm bù đắp những
khiếm khuyết của mình.
Ngày
còn học trung học, tôi tham gia vào đội bóng rổ của trường. Đồng đội
của tôi chỉ cho tôi nên phán đoán xem bóng ở đâu bằng cách nghe âm thanh
từ giọng nói của họ. Ket quả là tôi đã học được cách tập trung cực kỳ
tốt. Bên cạnh đó, tôi còn là một trong số những đại diện cho hội đồng
sinh viên của trường. Tôi tham gia vào một chương trình của Liên Hiệp
Quốc, cùng mọi người đến tham quan hoạt động của các nhà lập pháp ở thủ
đô Washingọton. Tôi tốt nghiệp chương trình trung học song song với các
chương trình học kép của người Do Thái và những chương trình tổng quát
khác.
Sau
khi tốt nghiệp, tôi đến Israel học trong vòng 2 năm. Hiện tôi đang là
sinh viên năm thứ 2 của trường đại học Yeshiva. Tôi muốn trở thành một
luật sư.
Đôi
khi, tôi tự hỏi không biết tại sao cuộc sống lại không công bằng với
tôi như thế. Có lẽ cuộc sống muốn tôi phát triển những khả năng khác
cũng như khơi gọi những tài năng vốn dĩ tiềm ẩn trong tôi. Cũng có thể
đó là một món quà đặc biệt mà cuộc sống đã trao tặng cho chính tôi, bởi
trong những lĩnh vực khác, tôi là một con người quá đỗi bình thường,
nhưng với thử thách này, cuộc sống đã thành công khi thúc đẩy để tôi
ngày một hoàn thiện chính mình. Và tôi đã làm được.
Chúng ta có thể nhìn cuộc sống qua nhiều lăng kính khác nhau. Và đây là những gì tôi đã nhìn thấy từ chính cuộc sống của mình.