Trong một ngôi chùa cũ nát, tiểu hòa thượng chán nản thất vọng nói
với lão hòa thượng: “Trong cái chùa nhỏ bé này chỉ có hai hòa thượng
chúng ta, lúc con đi xuống núi hóa duyên, mọi người đều là nói những lời
ác với chúng ta, còn thường xuyên gọi con là hòa thượng hoang. Họ cho
chúng ta tiền hương khói càng ngày càng ít đến thê thảm”.
Tiểu
hòa thượng nói tiếp: “Hôm nay con đi khất thực, trời lạnh như vậy mà
không có một ai mở cửa cho con, đến cơm bố thí cũng được ít. Chùa Bồ Đề
chúng ta muốn thành một ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông vang xa không
ngớt như Sư Phụ nói, con e là không thể”.
Lão
hòa thượng khoác lên mình chiếc áo cà sa không nói lời nào, chỉ nhắm
mắt lại lẳng lặng nghe, tiểu hòa thượng cứ nói và cằn nhằn liên miên…
Cuối cùng lão hòa thượng mở mắt to hỏi: “Bây giờ bên
ngoài gió bấc thổi mạnh, lại có băng tuyết ngập trời, con có thấy lạnh
không?”
Tiểu hòa thượng toàn thân run rẩy nói: “Con lạnh, hai chân con đều tê cóng cả rồi!”
Lão hòa thượng nói: “Vậy chi bằng chúng ta đi ngủ sớm đi”.
Lão hòa thượng và tiểu hòa thượng tắt đèn chui vào trong chăn ngủ.
Một giờ sau, lão hòa thượng hỏi: “Bây giờ con có thấy ấm không?”
Tiểu hòa thượng trả lời: “Đương nhiên là con thấy ấm rồi, giống như ngủ dưới ánh mặt trời vậy!”
Lão hòa thượng nói:
“Khi nãy, chăn bông để ở trên giường là lạnh, thế
nhưng khi có người nằm vào lại trở nên ấm áp. Con thử nói xem, là chăn
bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông đây?”
Tiểu hòa thượng nghe xong liền nở một nụ cười nói: “Sư
phụ, người thật là hồ đồ đó, chăn bông làm sao có thể sưởi ấm cho người
được, phải là do con người làm chăn bông ấm lên mới đúng chứ!”
Lão hòa thượng hỏi: “Chăn bông đã không cho chúng ta
sự ấm áp lại còn cần chúng ta đi sưởi ấm nó, như thế thì chúng ta còn
đắp chăn bông làm gì?”
Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Mặc dù
chăn bông không sưởi ấm cho chúng ta, nhưng chăn bông dày lại có thể giữ
hơi ấm cho chúng ta, khiến cho chúng ta ngủ được thoải mái”.
Trong bóng tối, lão hòa thượng hiểu ý cười cười:
“Chúng ta là hòa thượng tụng kinh rung chuông, chẳng phải là giống người
nằm dưới chăn bông? Còn những chúng sinh kia chẳng phải họ là một cái
chăn bông dày đó sao? Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện, thì chiếc
chăn bông lạnh như băng kia cuối cùng cũng sẽ được chúng ta sưởi ấm. Lúc
đó “cái chăn bông” dày kia cũng sẽ biết giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta
ngủ trong “cái chăn bông” như vậy, chẳng phải rất ấm áp sao? Ngôi chùa
ngàn gian, tiếng chuông chùa ngân vang không ngớt, còn có thể là trong
mơ được sao?”
Tiểu hòa thượng nghe xong liền bừng tỉnh mà hiểu ra hết.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, tiểu hòa thượng đều dậy rất
sớm đi xuống núi hóa duyên. Tiểu hòa thượng cũng vẫn gặp phải những lời
ác như trước đây. Thế nhưng tiểu hòa thượng trước sau gì đều giữ vững
thái độ nho nhã và lễ độ đối xử với mọi người.
Mười năm sau…
Chùa Bồ Đề đã trở thành ngôi chùa có diện tích hơn
mười km, có rất nhiều hòa thượng, khách hành hương tới không ngớt. Tiểu
hòa thượng cũng đã trở thành vị sư trụ trì.
Kỳ thực trên thế giới này, chúng ta đều là đang nằm
trong chăn bông, người khác chính là chăn bông của chúng ta. Khi chúng
ta dụng tâm đi sưởi ấm chăn bông thì chăn bông cũng sẽ giữ ấm cho chúng
ta.
Phàm trong nhân gian, yêu ghét là chuyện thường tình.
Nhưng "Không có kẻ thù nào to lớn và nguy hiểm bằng chính bản thân ta".
Tà ý xấu xa vốn là kẻ thù tiềm ẩn lớn nhất của đời người mà tự ta khó
vượt qua nổi. Thật là nghịch lý khi bao khó khăn, thử thách, gian nan do
khách quan mà nhờ tinh thần, ý chí quyết tâm ta đều vượt qua. Nhưng,
khi trong tâm có bệnh thì lại chịu thua, như dao sắc không gọt được
chuôi vậy. Đúng như nhận định trong thế giới có bốn điều tự hủy hoại là:
Cây nhiều hoa, quả nặng quá, sẽ gãy cành, rắn độc mang nọc độc nhưng
lại bị giết để lấy nọc, kẻ làm việc nước không hiền tài, thì sẽ hại dân
hại nước, kẻ làm điều bất thiện sẽ bị quả báo.
"Sự độc ác do tâm sinh ra, sẽ quay lại tự hại bản thân
mình, cũng như sắt tạo ra chất gỉ rồi chất han gỉ ấy sẽ tiêu hủy dần
thân hình của sắt". Suy nghĩ xa hơn và kỹ hơn về giáo lý ấy thì càng rõ,
nếu ta không vượt qua được chính bản năng của mình thì lương tâm và trí
tuệ, lương tâm và trí tuệ của ta cũng sẽ bị xói mòn mục ruỗng, chẳng
mấy chốc mà thành phế nhân.
Theo VietQ.vn.