Vào
khoảng năm 1947, bác sĩ Chánh được giao nhiệm vụ chăm sóc sức khoẻ Bác
Hồ. Lần đầu tiên đến gặp Bác, bác sĩ thấy Bác đang nằm trên võng ở cửa
đình Hồng Thái. Thấy bác sĩ đến, Bác ngồi dậy hỏi:
- Chú đi đâu đấy?
- Thưa Bác, cháu là bác sĩ được phân công sang phục vụ Bác.
- Bác không ốm đâu. Chú xuống văn phòng, chỗ chú Phan Mỹ ở và chăm sóc sức khoẻ cho các chú ở dưới đó...
Ngày
kháng chiến ở với Bác, đồng chí Chánh thấy Bác ít bị ốm đau. Lần Bác bị
sốt rét, Bác gọi mời bác sĩ Chánh lên thăm bệnh cho Bác. Khi thấy Bác
bị sốt cao, bác sĩ đang tính xem nên dùng thuốc gì thì Bác đã bảo:
-
Bác "ra lệnh" cho chú chữa hai hôm là phải hết sốt. Bác sĩ Chánh lo
quá. Bác sốt cao như thế chữa hai ngày thì khỏi hẳn làm sao được. Sau
khi bác sĩ tiêm cho Bác, cơn sốt hạ dần... Bác cười nói:
- Đấy chú xem, Bác "ra lệnh" chữa hai ngày phải khỏi thế mà đúng như thế đấy!
Một
lần, nghe tin vợ bác sĩ đến công tác ở vùng gần đấy. Bác cử bác sĩ đi
công tác đến vùng vợ bác sĩ đang làm việc, có ý cho hai vợ chồng gặp
nhau. Vì thời gian gấp, xong công việc bác sĩ về ngay, không ghé vào
thăm vợ. Khi về tới cơ quan, bác sĩ Chánh gặp Bác, chưa kịp báo cáo công
việc thì Bác đã hỏi ngay:
- Thím ấy có khỏe không ?
Khi biết bác sĩ Chánh không gặp được vợ, Bác tỏ ý không vui Người nói:
-
Bác cử chú đi công tác là để cho cô chú gặp nhau. Đã tới đó mà không
vào thăm và động viên thím ấy, chú làm như thế là không được!