Ngày
xưa có hai anh em một nhà rất nghèo, ngày ngày vào rừng kiếm củi, hái
rau về bán để sinh sống. Trong nhà có một con chó cái, đẻ ra một con chó
trắng chỉ có ba chân. Hàng xóm cho là quái vật, xui bảo mang vứt chó ấy
đi, nhưng hai anh em không nghe.
Một
hôm, có người gầy yếu đến xin ăn ở trước cửa. Hai anh em mang cơm ra
cho. Ăn xong, người ấy nói rằng: "Tôi không phải là ăn mày, mà là hiện
thân của thần giữ của đất này. Trước đã có một người Tàu tên là Mã Ký có
chôn dấu ở trong vười nơi kia một ngàn cân vàng và ba vạn cân bạc giao
cho tôi giữ, hẹn đúng một trăm năm thì lại lấy. Nay đã quá kỳ hạn không
thấy đến lấy, tôi định xem người nào có đức thì tôi cho số vàng bạc ấy.
Nay tôi nhận thấy anh em nhà này là người hiền lành, phúc hậu nên tôi
cho hai anh em số vàng bạc ấy. Nhưng phải có con chó trắng ba chân thì
mới lấy được của chôn nó". Hai anh em liền dắt con chó trắng ba chân
trong nhà ra cho xem, thần giữ của bảo được, rồi dặn rằng: "Đêm mai hai
anh em đem giết con chó trắng luộc lên và kiếm thêm một đĩa măng luộc và
một đĩa đựng năm mươi hạt cau khô rồi mang ra miếu ở giữa vườn kia mà
cúng. Cúng xong rồi đào cái bệ xây ở giữa miếu lên thì sẽ lấy được của".
Nói xong thì thần giữ của ấy biến mất.
Theo
lời dặn, đến đêm hôm sau hai anh em giết con chó ấy và kiếm đủ măng
cùng hạt cau khô đem ra cúng ở miếu. Cúng xong lấy thuổng cuốc đào cái
bệ gạch ở giữa miếu lên thì quả thấy một dãy chum, vại kê liền nhau ở
dưới đất. Mở nắp chum vại ra thì thấy toàn vàng bạc đúng như lời thần
giữ của đã nói. Hai anh em được của trở nên giàu có lớn. Họ chia một
phần của cải cho người nghèo, còn một phần tiêu dùng.
Cách
ba năm sau, có năm sáu người Tàu đến chỗ đất để của. Họ thấy có người
đào lấy hết cả rồi, lăn ra khóc thảm thiết. Hai anh em sai người ra hỏi
thì họ nói rằng: "Chúng tôi là con cháu Mã Ký ở bên Tàu, khi trước ông
cha chúng tôi có để của ở đây, hiện có gia phả để lại hẳn hoi, không
biết người nào đã lấy mất hết của rồi". Hai anh em bảo rằng: "Chúng tôi
đã lấy được của ấy". Mấy người Tàu nói: "Muốn lấy được của ấy phải có
con chó ba chân, vậy các ông đã làm thế nào mà có giống chó ấy"? Hai anh
em đáp: "Nhà chúng tôi đã có sẵn". Họ nói: "Thế thì Phật trời cho các
ông rồi, chứ giống chó ba chân chỉ có sứ Sầm Châu tỉnh Quảng Đông bên
Tàu mới có mà thôi, vậy mà con chó của các ông lại đẻ ra giống chó trắng
ba chân như thế tất cũng là do trời cho. Bây giờ của ấy các ông đã lấy
rồi thì con chó ba chân của chúng tôi mang từ bên Tàu sang đây cũng
chẳng cần đến nó nữa, vậy xin tặng lại hai ông làm vật hiếm có". Hai anh
em thương tình cho họ 30 cân vàng và 100 cân bạc để làm lộ phí trở về
Tàu và rất cảm tạ tấm lòng của họ.
Sưu tầm: SachhayOnline