Chim
ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau
cho tình bạn thêm bền chặt nhờ tình láng giềng. Chim ưng xây tổ trên
ngọn cây cao còn Cáo đào hang đẻ con ngay trong những bụi cây dưới đất.
Nhưng có một lần, cáo đi kiếm mồi, chim ưng đang đói bay sà xuống bụi
cây vồ lấy các con cáo con và cùng với các con chim ưng con của mình ăn
thịt chúng.
Cáo
về nhà, biết được điều gì đã xảy ra và rất đau đớn: đau vì các con của
mình đã chết không bằng đau vì không trả được thù, vì các con thú rừng
không tài nào bắt được chim ưng. Nó chỉ còn biết đứng từ xa mà cất tiếng
nguyền rủa kẻ vong tình bội nghĩa kia. Kẻ sức yếu, thế cô thì có thể
làm được gì hơn?
Nhưng
rồi cũng đến lúc chim ưng phải trả giá cho tình bạn bị nó chà đạp. Một
người nào đó đem dê ra đồng để hiến tế. Chim ưng bay đến con vật bị hiến
và tha đi bộ lòng bốc khói của nó. Và khi nó chỉ vừa mới tha về đến tổ,
một cơn gió mạnh ập đến, những dây bện tổ cũ kỹ mỏng mảnh bốc lửa cháy
sáng rực. Những con chim ưng con bị cháy xém rơi xuống đất. Chúng chưa
thể bay lên được. Thế là Cáo chạy ra ăn thịt chúng ngay trước mắt chim
ưng.
Truyện
ngụ ngôn này cho thấy kẻ phản bạn dù có thoát được sự trả thù của người
bị xúc phạm nhưng cũng không tránh khỏi được sự trừng phạt của Thượng
đế.