Đó chỉ là chiếc phong bì nhỏ, lấp ló giữa các nhánh thông vào mỗi dịp Giáng Sinh đến nay đã 10 năm rồi.
Mọi
chuyện bắt đầu từ Giáng Sinh năm ấy. Chồng tôi rất ghét mùa Giáng Sinh,
anh ấy ghét những cuộc chạy đôn chạy đáo mua quà đến tận phút chót để
mua cho người chú một chiếc cà vạt, cho bà một xấp vải lụa,. .. rồi đến
những khoản chi tiêu vô tội vạ. Các món quà được trao đi như bị bắt bí
vì bạn chẳng thể nào làm khác được. Năm đó, tôi quyết định không mua
những món quà thông thường như chiếc áo sơ mi, cái áo ấm hay cà vạt...
nữa. Tôi muốn tặng Mike một món quà thật đặc biệt. Và ý định ấy đến với
tôi thật bất ngờ.
Trước
ngày Giáng Sinh không lâu, con trai chúng tôi tham gia một trận thi đấu
quyền Anh giao hữu với những đứa trẻ được nhà thờ bảo trợ. Đó hầu hết
là những trẻ em lang thang đường phố. Bọn trẻ đó, chân mang những đôi
giày tả tơi, xuất hiện hoàn toàn tương phản với học sinh trường của con
tôi: đồng phục xanh vàng tinh tươm cùng những đôi giày thể thao mới
bóng.
Khi
trận đấu bắt đầu, tôi hơi lo lắng khi thấy đội bên kia thi đấu mà không
đội nón bảo hộ. Rõ ràng chiếc nón này là một vật quá xa xỉ đối với một
đội nghèo. Và chẳng ngạc nhiên khi đội của con tôi đã chiến thắng giòn
giã. Chúng tôi thắng tuyệt đối ở mọi hạng cân. Thế nhưng mỗi võ sĩ đối
phương từ thảm đấu lồm cồm đứng dậy và đều bước vòng quanh sàn đấu, cố
làm ra vẻ nghênh ngang trong tiếng hoan hô giả tạo, biểu lộ một thái độ
tự hào kiểu đường phố không thừa nhận thất bại.
Chồng tôi ngồi bên cạnh lắc đầu buồn bã:
-
Anh mong sao chúng có thể thắng chỉ một trận thôi. Bọn trẻ đó có nhiều
tiềm năng, nhưng thua như vậy có thể làm chúng buồn lắm.
Mike
rất yêu trẻ con. Anh hiểu rõ tâm lý bọn trẻ trong những lần thi đấu như
thế vì bản thân anh cũng đã từng là một huấn luyện viên. Chính lúc đó, ý
nghĩ về món quà tặng anh nhân dịp Giáng Sinh xuất hiện trong tôi.
Chiều
hôm đó, tôi mua một số bộ đấu vật, gồm mũ bảo hộ và giày rồi gửi ẩn
danh đến nhà thờ bảo trợ đội bóng kia. Và trong chiếc phong bì chúc mừng
Giáng Sinh, tôi ghi lại rằng hành động ấy là dành tặng cho chồng tôi.
Nụ
cười của anh là ánh sáng rạng rỡ nhất trong mùa Giáng Sinh năm đó - và
trong cả các mùa lễ sau. Mỗi khi Giáng Sinh về, năm thì tôi mua vé tặng
các trẻ em chậm phát triển đến xem trận đấu khúc côn cầu, năm thì tặng
một số tiền cho hai vợ chồng già neo đơn mới bị cháy nhà, v. v...
Chiếc
phong bì trở thành một điểm sáng trong ngày Giáng Sinh của gia đình
chúng tôi. Nó luôn luôn được mở ra sau cùng. Và các con chúng tôi,
thường hay quên bẵng gói quà của chúng, đứng đó mắt tròn xoe ngước nhìn
cha mình lấy phong bì từ trên cây thông xuống rồi xúm lại xem nội dung
là gì. Khi bọn trẻ trưởng thành, các món đồ chơi được thay bằng các tặng
vật thiết thực hơn; nhưng chiếc phong bì không bao giờ mất đi ý nghĩa
của nó.
Chúng
tôi mất Mike năm ngoái do căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Khi Giáng Sinh
đến gần, trong nỗi buồn nhớ anh, tôi chỉ còn đủ tinh thần để mang cây
thông ra dựng ở giữa nhà. Thế nhưng, tôi vẫn không quên đặt lên đấy
chiếc phong bì quen thuộc. Chẳng ai bảo ai, các con tôi cũng lặng lẽ đặt
những chiếc phong bì dành tặng cha chúng. Chiếc phong bì ấy luôn mang
đến niềm vui và sự thanh thản, để chúng tôi có thể hướng tâm hồn mình
rộng mở hơn với cuộc sống này.