Nhiều
năm về trước căn bệnh tim của cha tôi đã đến giai đoạn cuối. Cha tôi
không được phép làm việc thường xuyên, thỉnh thoảng cũng khỏe nhưng ông
có thể trở bệnh bất cứ lúc nào và phải lập tức nhập viện.
Cha
tôi muốn có một công việc gì đó để khuây khỏa nên ông tình nguyện vào
làm cho một bệnh viện trẻ em của địa phương. Cha tôi rất yêu trẻ con và
đây đúng là một công việc tuyệt vời cho ông. Ông chọn việc chăm sóc
những đứa trẻ bị bệnh vào giai đoạn cuối, trò chuyện và chơi đùa với
chúng.
Trong
số những trẻ mà cha tôi chăm sóc có một bé gái mắc một chứng bệnh rất
hiếm, bị liệt từ cổ trở xuống. Tôi biết cô bé ắt hẳn phải rất buồn và
thất vọng vì em không thể làm gì được cả!
Cha
tôi quyết định giúp đỡ cô bé. Ông vào phòng cô bé, đem theo màu, cọ và
giấy. Ông để giấy lên giá đỡ, ngậm cọ trong miệng và bắt đầu vẽ. Ông
không hề dùng đến tay mình và chỉ cử động đầu. Cha tôi đến thăm cô bé
bất cứ khi nào có thể và vẽ cho cô bé xem. Lúc nào ông cũng nói: “Cháu
thấy chưa, cháu có thể làm bất cứ việc gì mà cái đầu cháu muốn!”. Dần
dần cô bé bắt đầu dùng miệng để vẽ. Hai bác cháu càng ngày càng quấn
quít với nhau.
Ít
lâu sau, cô bé xuất viện vì các bác sĩ không thể giúp cô bé được gì
nữa. Cha tôi cũng rời bệnh viện vì bệnh của ông tái phát. Một thời gian
sau cha tôi hồi phục và trở lại công việc ở bệnh viện. Một ngày nọ ông
chợt thấy cửa phòng bật mở, và bước vào chính là cô bé ấy. Giờ đây cô bé
đã đi được! Em chạy ào tới ôm chặt lấy cha tôi. Cô bé đưa cho cha tôi
một bức tranh em tự vẽ bằng tay, ở dưới đề dòng chữ “Cảm ơn bác vì đã
giúp cháu đi được!”.
Lần
nào cha tôi cũng khóc khi kể lại câu chuyện đó. Cha nói tình yêu thương
đôi khi còn mạnh hơn cả y học. Cha tôi mất vài tháng sau khi được cô bé
tặng tranh.