Xưa
ở vùng Nam Tây Nguyên có một bà cụ nghèo, góa bụa, có một người con
trai siêng ăn biếng làm, dân làng quen gọi là chàng Lười.
Lười
có thể nằm ngủ suốt ngày, chỉ cần mở mắt dậy ăn một bát cơm, xong lại
nhắm mắt lại ngủ tiếp. Mẹ nói không được. Có hôm, mẹ bưng cơm canh đến
tận buồng mà Lười vẫn không chịu thức dậy. Từ nhỏ đến lớn Lười chưa biết
nắng thiêu, lửa đốt, khó nhọc là gì.
Một
hôm Lười nghe người ta đồn ngoài sông Hinh có nhiều cá, quờ tay xuống
là bắt được cá. Lười lấy chiếc cần câu cũ của người cha để lại, đem ra
câu. Hắn nằm ngửa, buộc cần câu vào cổ chân, chờ cá động mới giật. Từng
đàn cá thấy mồi, bơi lượn xung quanh, không có con nào đớp cả. Mãi tới
chiều, Lười mới giật được một con cá nhỏ. Cá lên bờ rồi Lười cũng không
thèm bắt, cứ để cho nó nhảy tanh tách dưới gốc sung. Vừa lúc ấy, một con
quạ khoang bay qua, trông thấy cá liền sà xuống cắp mất. Lười đưa mắt
nhìn theo một cách tiếc rẻ. Chàng ngáp dài, ngáp ngắn, thả cần câu cho
trôi theo dòng nước rồi đi về. Lười lên cầu thang, bước vào sân ngồi
phịch xuống, bốc cơm ăn một mạch. Ăn no lại ngủ ngay đến tối mịt.