Khi
ấy, tôi 16 tuổi. Vào một buổi sáng, cha nhờ tôi lái xe đưa ông tới ngôi
làng Mijar hẻo lánh cách nhà 18 dặm và bảo tôi đưa xe đi tu sửa ở một
gara gần đó. Vì vừa mới tập lái xe và cảm thấy đây là cơ hội tốt để thực
hành nên tôi đồng ý ngay. Tôi chở cha tới ngôi làng và hứa tới đón ông
vào 4h chiều rồi đưa xe tới gara. Vì phải mất vài tiếng đồng hồ đợi nên
tôi quyết định mua vé vào rạp chiếu phim bên kia đường. Bị cuốn hút vào
bộ phim, tôi quên mất ý niệm về thời gian và khi giật mình liếc đồng hồ
thì đã 6h rồi…
Tôi
biết thế nào cha cũng giận khi biết tôi đã đi xem phim và có thể sẽ
không bao giờ cho tôi tự lái xe nữa, nên tôi liền nghĩ ra một vài hỏng
hóc khác của xe để giải thích lí do chậm giờ của mình.
Tôi
lái xe đến chỗ hẹn và nhìn thấy cha đang đứng chờ một cách nhẫn nại ở
góc đường. Tôi xin lỗi ông vì đến muộn và nói rằng tôi đã cố gắng đến
sớm nhất như có thể nhưng xe cần một vài sửa chữa khác. Tôi sẽ không bao
giờ quên ánh mắt ông nhìn tôi khi ấy…
– Cha rất thất vọng vì con đã phải dối cha, Jason.
– Sao cơ ạ! Đó là sự thực mà cha.
Ông nhìn lại tôi:
– Khi con không tới đúng giờ, cha đã gọi điện cho gara để hỏi xem có vấn đề gì xảy ra không và họ nói là con chưa tới lấy xe.
Cảm giác có lỗi choán lấy tâm hồn tôi và tôi liền thú nhận với cha về lí do thật sự tôi bị muộn.
–
Cha rất giận không phải với con mà với bản thân mình. Cha nhận ra rằng
cha đã không phải là một người cha tốt. Sau bao nhiêu năm con vẫn cảm
thấy phải nói dối cha. Thật đau lòng khi nuôi nấng đứa con trai mà thậm
chí đã không thể nói thật với cha của mình. Giờ đây cha sẽ đi bộ về nhà
và suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì trong suốt bấy nhiêu năm.
– Nhưng cha ơi, từ đây về nhà tới 18 dặm. Trời lại tối rồi, cha không thể đi bộ được.
Tất
cả sự phản đối, lời xin lỗi của tôi đều vô dụng. Tôi đã làm cha phải
thất vọng và tôi cũng đã học được bài học đau đớn nhất trong đời. Cha
bắt đầu đi dọc con đường đen tối đầy bụi và gió. Tôi từ từ lái xe sau
ông, cầu xin suốt chặng đường hi vọng ông sẽ tha thứ, nhưng cha tôi vẫn
rảo bước yên lặng vẻ trầm tư khắc khổ.
Hình
ảnh cha bước đi đầy mệt mỏi và đau đớn là những ký ức mà tôi không bao
giờ quên. Nhưng đó cũng là bài học ý nghĩa nhất vì tôi đã không bao giờ
nói dối ông kể từ đó.