Có
một nhà thông thái, lúc biết mình sắp ra đi theo tổ tiên, liền gọi các
con lại bên giường, chỉ vào kho sách mênh mông của mình và nói:
–
Bây giờ cha tiết lộ cho các con một điều bí mật:kho sách vĩ đại của ta
chính là một món quà do một vị Thánh đã ban tặng, khi Ngài thấy ta nhà
nghèo mà học hành chăm chỉ. Cùng với món quà tặng vô giá đó, Ngài còn
bảo: “Trong kho sách vô tận có một quyển sách quý nhất,trong quyển sách
quý nhất ấy có một trang quý nhất,trong trang sách quý nhất ấy có ghi
một câu thần chú. Ai đọc được câu thần chú ấy sẽ trở thành một nhà thông thái trong những nhà thông thái…
– Cuốn sách nào vậy cha? người con trai cả nhanh nhẩu hỏi.
– Chính ta cũng muốn hỏi vị Thánh câu đó,nhưng chưa kịp thì Ngài đã biến mất.
Ngừng lại giây lát rồi người cha trút cạn sinh lực vào lời trăng trối cuối cùng:
–
Cả đời ta đã cặm cụi đọc,nhưng vẫn chưa đọc được cuốn sách quý báu ấy.
Đời các con còn dài, các con hãy chăm chú vào việc đọc. Ta hy vọng rằng
các con sẽ may mắn hơn ta là tìm được câu thần chú linh thiêng ấy!
Nghe
lời căn dặn, những người con của nhà thông thái cần mẫn đọc hết ngày
này qua ngày khác. Họ đọc mãi, nhưng vì kho sách dường như là vô tận nên
vẫn chưa đọc đến cuốn sách quý báu ấy. Song nhờ những kiến thức thâu
lượm được qua ngày tháng, họ đã trở thành những bậc trí giả khả kính.