Một
người tìm thấy một cái kén bướm. Đến ngày nọ, một cái lỗ nhỏ xuất hiện.
Anh ngồi chăm chú theo dõi con bướm trong vài giờ đồng hồ khi nó vùng
vẫy tìm cách chui ra ngoài qua cái lỗ nhỏ đó. Rồi dường như nó không có
thêm một tiến triển nào nữa. Trông cứ như thể nó đã làm hết mức có thể
rồi và không thể xoay xở gì thêm được.
Vì vậy, người đàn ông quyết định giúp con bướm. Anh lấy một cái kéo và cắt cái kén.
Khi ấy, con bướm dễ dàng thoát ra. Nhưng nó có một cái thân căng phồng và đôi cánh nhỏ bé, teo quắt.
Người
đàn ông tiếp tục quan sát con bướm bởi vì anh mong đợi rằng, đến một
lúc nào đấy, đôi cánh của con bướm sẽ to lên và dang rộng ra để có thể
nâng được phần thân, trong khi cùng lúc ấy phần thân sẽ nhỏ đi.
Chẳng
có điều gì xảy ra cả! Trong thực tế, con bướm dùng cả cuộc đời còn lại
của nó bò loanh quanh với một cái thân căng phồng và những chiếc cánh
nhăn nheo. Nó không bao giờ có thể bay được.
Người
đàn ông, tốt bụng nhưng hấp tấp, đã không hiểu rằng chiếc kén chật hẹp
và sự chật vật của con bướm để chui qua được cái lỗ nhỏ ấy chính là cái
cách mà Tạo Hóa buộc chất lỏng trong thân con bướm chảy vào cánh để sẵn
sàng cho nó cất cánh bay ngay khi nó thoát khỏi cái kén và giành được sự
tự do.
Đôi
khi, những cuộc đấu tranh chính xác là những gì chúng ta cần trong cuộc
sống của mình. Nếu Tạo Hóa cho phép chúng ta trải qua cuộc sống mà
không có bất kỳ trở ngại nào thì điều đó sẽ làm chúng ta trở nên “tàn
tật”. Chúng ta sẽ không mạnh mẽ như đáng lẽ ra chúng ta đã có thể. Chúng
ta sẽ không thể bay cao!