TTCN -
Khi ai đó tặng em món quà gì thì chớ bao giờ trách móc người ấy bằng
cách chê bai hay tỏ thái độ chẳng thèm ngó ngàng gì đến món quà ấy. Cứ
mỗi tháng thầy lại dẫn một nhóm học sinh xuất sắc trong lớp đi chơi cuối
tuần để khen thưởng. Tháng trước, thầy dẫn các bạn đi xem trận bóng đá
tại một tỉnh ở đồng bằng, trận đấu chia tay khán giả nhà của một tuyển
thủ quốc gia. Các em nghỉ đêm tại khách sạn để gặp gỡ cầu thủ này. Tháng
này, một nhóm học sinh xuất sắc khác trong lớp lại sắp được thưởng một
chuyến tham quan câu lạc bộ bóng đá của thành phố mình. Sự chênh lệch
của hai chuyến đi là khó tránh khỏi và điều này không thể không đập vào
mắt học sinh. Trong các em đã có những lời xì xầm, so đo, phân bì và
chuyện này khiến thầy đau lòng. Đa số các thầy cô giáo khác chẳng bao
giờ dẫn học sinh trong lớp đi chơi cả, còn thầy đã mất công mất sức dẫn
học sinh của mình đi lại còn bị các em trách móc là đi thăm câu lạc bộ
sao vui bằng đi về đồng bằng. Để dạy các em một bài học, thầy tuyên bố
hủy bỏ chuyến đi thăm câu lạc bộ và chẳng có thưởng gì khác nữa. Quyết
định này đúng là có phần nghiêm khắc, nhưng đó lại là cách hiệu quả để
tỏ rõ suy nghĩ của thầy đối với các học trò vô ơn bội nghĩa và hi vọng
ký ức về lý do bị trừng phạt sẽ còn lưu giữ dài lâu trong tâm trí các
em. Tặng quà cho ai mà người ấy lại chẳng biết thừa nhận món quà ấy thì
quả là khó chịu thật. Chuyện đứa cháu của thầy gặp rắc rối do thái độ vô
ơn của nó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Vợ chồng người chị của thầy
có nhận một người con nuôi lúc em ấy được bốn tuổi. Lúc mới đến trong
gia đình, em tỏ ra biết ơn về tất cả những gì em nhận được. Khi ai cho
em món quà gì, em cẩn thận mở giấy gói và cũng với sự cẩn thận tương tự,
gấp giấy gói lại để sang một bên, sau đó từ tốn mở hộp xem có gì bên
trong. Khuôn mặt em luôn sáng rỡ và ôm ghì lấy bất cứ thứ gì bên trong
hộp như là sách, vớ, quần áo... Giờ thì em ấy đã ở với gia đình chị thầy
được hơn một năm và mọi chuyện đã đổi thay nhiều. Thầy cũng thường cho
quà em ấy, nhưng về sau thầy cho quần áo hơn là những thứ khác. Giờ đây,
mỗi khi mở quà, em cứ vội vã xé toạc giấy gói ra để xem bên trong có
gì, và khi nhìn thấy quà bên trong là quần áo thì em lại cau mày và dài
giọng “Chú úúúúúúúúúú... này” như muốn trách cứ thầy sao chẳng biết làm
gì hay ho hơn là chỉ biết mua những thứ đồ chán chết như thế này! Thầy
nghĩ bên cạnh việc dạy cho trẻ biết kính trọng đối với người đã tặng
chúng quà hay phần thưởng nào đó, thì quan trọng còn là dạy cho trẻ biết
không nên ứng xử theo cách như thế. Mới đây, khi được thầy tặng quà, cô
cháu gái của thầy đã biết nói: “Thưa chú, con rất thích món quà chú
tặng con”.