Một
đứa bé trai bị mù, ngồi bên lề đường, với một cái nón đặt gần chân nó.
Nó dựng một tấm bảng có ghi như vầy: “Tôi bị mù, xin giúp tôi”. Trong
cái nón của nó, lúc đó chỉ có thưa thớt một vài đồng bạc cắc.
Một
người đàn ông đi qua. Ông ta thò tay vào túi, lấy ra vài đồng bạc rồi
thả vào cái nón. Sau đó, ông với tay lấy cái bảng, xoay mặt sau ra phía
trước và ghi một vài chữ lên đó. Ông để tấm bảng lại chỗ cũ để những ai
qua lại có thể đọc được hàng chữ mới ông vừa viết lên đó.
Sau
đó cái nón của đứa bé mù bắt đầu có nhiều tiền. Bây giờ, có nhiều người
hơn hồi sáng cho tiền đứa bé mù này. Buổi chiều hôm ấy, người đàn ông
đã đổi hàng chữ trên tấm bảng, quay trở lại tìm đứa bé để xem tình hình
ra sao. Đứa bé mù nhận ra bước chân của người đàn ông này và hỏi: “Có
phải chính ông đã đổi những hàng chữ trên tấm bảng này? Ông đã viết gì
trên tấm bảng vậy?”
Người
đàn ông bèn đáp: “Chú chỉ ghi ra sự thật mà thôi. Những gì chú ghi ra
trên tấm bảng cũng giống như câu cháu đã ghi, nhưng chỉ theo một cách
thức khác thôi”
Người đàn ông đã viết trên tấm bảng như sau: “Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng tôi không thấy được”.
Quý vị và các bạn có nghĩ rằng hàng chữ của đứa bé và hàng chữ của người đàn ông có cùng nói lên một điều không?
Dĩ
nhiên, cả hai hàng chữ đều cho người ta biết cậu bé bị mù. Nhưng hàng
chữ thứ nhất chỉ nói rằng đứa bé bị mù, vậy thôi. Nhưng hàng chữ thứ hai
nói với mọi người rằng họ thật là may mắn bởi vì họ không bị mù. Bây
giờ quý vị có còn ngạc nhiên vì sao hàng chữ thứ hai, do người đàn ông
viết, gặt hái nhiều kết quả cho cậu bé mù hay không?