Cách
đây, hàng thế kỷ, tại một đất nước nọ có một họa sĩ. Anh muốn tạo ra
một bức tranh thực sự tuyệt vời có thể tỏa ra sự thiêng liêng, một bức
tranh về một gương mặt có ánh mắt tỏa ra sự bình yên vô hạn. Anh lên
đường để tìm kiếm một người nào đó có gương mặt vượt ra khỏi giới hạn
của đời sống này, một cái gì đó siêu việt.
Anh
lang thang khắp đất nước, hết làng này đến làng nọ, hết cánh rừng này
đến cánh rừng khác nhắm tìm một người như thế. Cuối cùng anh gặp một
người chăn cừu trên núi có sự ngây thơ trong trắng trong đôi mắt sáng và
gương mặt thanh tú với nét siêu linh. Chỉ cần liếc nhìn anh cũng đủ để
tin rằng Thượng đế tiềm ẩn nơi nhân loại.
Người
họa sĩ vẽ một bức họa về người chăn cừu trẻ tuổi này. Hàng triệu bản
sao của bức họa này đã được bán sạch, thậm chí ngay cả ở những khu vực
xa xôi. Mọi người cảm thấy hạnh phúc khi có thể treo bức họa này trên
tường nhà mình.
Hai
mươi năm sau, người họa sĩ đã già, một ý tưởng khác chợt nảy ra trong
tâm trí ông. Theo kinh nghiệm sống của ông, nhân loại không hòan toàn
ngoan đạo; ma quỷ vẫn tồn tại trong họ. Ý tưởng này làm nảy sinh dự định
vẽ một bức tranh nhằm phản ánh hình ảnh ma qủy trong con người. Hai bức
họa này, ông nghĩ, sẽ bù trừ cho nhau, đại diện cho toàn nhân loại.
Ở
tuổi già, ông lại lên đường tìm kiếm. Lần này ông muốn tìm một người
không phải là người mà là ma quỷ. Ông đến các khu nhà ổ chuột, các quán
rượu, các nhà thương điên. Người này cần phải có ngọn lửa của địa ngục;
gương mặt của anh ta phải thể hiện được nét tàn bạo, xấu xí, ác dâm. Ông
tìm kiếm hình ảnh của tội lỗi. Trước đây ông đã vẽ nên hình ảnh về sự
hóa thân của loài quỷ dữ.
Sau
khi tìm kiếm thật lâu, cuối cùng ông tìm được một tù nhân. Người tù này
phạm bảy tội giết người và bị kết án treo cổ trong vài ngày tới. Ngọn
lửa địa ngục đang bùng cháy trong mắt hắn; hắn trông giống như hiện thân
của tội ác. Gương mặt của hắn là gương mặt xấu xí nhất mà bạn có thể
hình dung ra. Người họa sĩ bắt đầu vẽ hắn.
Khi
hoàn tất bức họa, ông mang bức họa trước đây ra đặt bên cạnh để đối
chiếu. Nhìn từ góc độ nghệ thuật thì thấy khó có thể xác định được bức
họa nào tốt hơn bức họa nào; cả hai đều là kiệt tác. Người họa sĩ đứng
đó, mắt nhìn trừng trừng vào hai bức họa. Chợt ông nghe thấy tiếng khóc
thút thít. Ông quay lại và trông thấy người tù bị xiềng xích đang khóc
nức nở. Người họa sĩ vô cùng bối rối. Ông hỏi: “Này chàng trai, tại sao
anh lại khóc? Hai bức tranh này khiến anh buồn sao?”
Người
tù đáp: “Tôi vẫn luôn cố gắng che đậy một điều trước mặt ông, nhưng hôm
nay tôi không thể giấu diếm được nữa. Bức họa thứ nhất cũng là bức họa
về tôi. Cả hai bức tranh này đều vẽ khuôn mặt của tôi. Tôi chính là
người chăn cừu mà ông đã gặp cách đây hai mươi năm trên ngọn đồi kia.
Tôi khóc vì sự suy vong của mình trong suốt hai mươi năm qua. Tôi đã rơi
từ thiên đàng xuống địa ngục.”
Cuộc
sống con người đều có hai mặt. Trong mỗi con người cả thiên thần lẫn
quỷ dữ tồn tại; trong mỗi con người luôn có thiên đàng lẫn địa ngục
Trong mỗi con người luôn tồn tại những bông hoa xinh đẹp lẫn những đầm
lầy xấu xí. Mỗi người đều liên tục dao động giữa hai thái cực này, nhưng
hầu hết mọi người đều xuất hiện bên bờ địa ngục. Rất ít người có đủ may
mắn để thiên đàng phát triển trong chính mình