“Chẳng
gia đình nào hoàn hảo. Ta cãi vã, ta đối đầu nhau, thậm chí có khi
chẳng thèm nói chuyện với nhau. Nhưng rốt cuộc, gia đình vẫn là gia
đình, và tình yêu luôn mãi tồn tại nơi đó.”
~ Khuyết danh
Từ
khi còn nhỏ, giấc mơ lớn nhất của tôi luôn là trở thành một người mẹ.
Tôi luôn tự nhủ rồi mình sẽ có 4 đứa con: 2 trai, 2 gái và thật may là
giấc mơ đó đã trở thành sự thật. Tôi yêu các con hơn cả bản thân mình.
Biết bao lần tôi mỉm cười, đứng lặng nơi ngưỡng cửa và mải mê ngắm chúng
chơi đùa ngoài sân.
Tuy
nhiên, là một người mẹ, thật khó để thoát khỏi nỗi lo âu về những điều
không may có thể xảy đến với các con mình. Và đáng buồn thay, cơn ác
mộng mà tôi vẫn lo sợ đó lại trở thành sự thật.
Vào một buổi tối tháng Sáu, có tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa nhà tôi.
Chồng
tôi ra mở cửa và khi trở vào, anh báo một tin dữ cho tôi. Con trai lớn
của chúng tôi, thằng bé Josh mới mười bốn tuổi của chúng tôi bị một
chiếc xe hơi đâm phải và đã ra đi mãi mãi.
Những
năm sau đó, thời gian dường như chỉ trôi đi lững lờ, vô định, cả gia
đình chúng tôi phải xoay xở từng ngày để học cách quen với cuộc sống
không có Josh.
Vài
năm sau nữa, vào một ngày mùa xuân đẹp trời, tôi cùng con gái Chelsea
đi câu cá. Ở nơi câu, mùi cỏ mới cắt thơm nồng trong không khí, những
bụi thủy tiên khoe những bông hoa mới nở vàng rực. Mọi thứ xung quanh
chúng tôi dường như đã lấy lại sức sống sau mùa đông khô héo. Cả mẹ con
tôi cũng thấy thật thư thái và tươi mới, dù điều này có thể chỉ là trong
một ngày…
Cầm
lấy xô và cần câu, chúng tôi leo qua bờ rào cũ kỹ để tiến về phía con
lạch nằm ngay sau cánh đồng. Nghe tiếng Chelsea đang khúc khích cười,
tôi dừng chân và quay lại nhìn con. Tôi ngẩn người thấy ít nhất ba mươi
con bướm trắng đang lượn vòng quanh con bé. Thật là một khung cảnh thần
tiên khiến tôi ngay lập tức nghĩ đến Josh. Tôi tự hỏi không biết từ trên
thiên đường kia, thằng bé có phải đang muốn nhắn nhủ điều gì đó đến
chúng tôi hay không? Tôi nói lớn: “Josh, nếu con đang ở đây thì hãy gửi
đến cho mẹ một cánh bướm vàng đi nào!”.
Tôi dừng lại, đợi Chelsea bắt kịp mình rồi nói với con bé:
– Nếu con trông thấy một con bướm vàng thì anh Josh cũng đang ở đây với mẹ con mình đấy.
– Sao mẹ biết điều đó? – Con bé hỏi.
– Bởi vì mẹ đã nhắn với anh con như vậy.
Rồi hai mẹ con tôi cùng gọi lớn: “Này Josh, hãy gửi đến một cánh bướm vàng để mọi người biết rằng con luôn có mặt ở đây”.
Khi nói như thế, tôi thầm cầu nguyện: “Lạy Chúa, làm ơn hãy để Josh gửi đến cho con một con bướm vàng”.
Và
rồi, thật đột ngột, như thể bước ra từ hư không, một con bướm vàng rất
to với đôi cánh tròn bay chập chờn trước mặt hai mẹ con tôi. Cả tôi lẫn
Chelsea đều há hốc mồm kinh ngạc, không thể nói thành lời. Và rồi chỉ
trong một cái chớp mắt, con bướm biến mất. Nhưng lúc này thì điều ấy
chẳng còn quan trọng nữa. Chúng tôi đã có được câu trả lời mà mình cần.
Lòng tràn ngập bình yên, mẹ con tôi cùng bước về phía con lạch, gọi to: “Nào Josh, chúng ta cùng đi câu nào!”.