Hôm
qua là sinh nhật lần thứ 10 của Tom, và bố đã gửi về cho cậu một món
quà đặc biệt. Một gói quà thật lớn với nhiều kẹo sô co la và một bông
hồng làm bằng thủy tinh pha lê thật đẹp.
Đã
bao ngày nay sau buổi học, Tom luôn cùng Jack tới siêu thị ngắm bông
hoa hồng qua gương tủ kính mà không biết chán. Giá tiền của nó thật quá
đắt với Tom nhưng giờ đây ước mơ được cầm bông hồng đó trong tay đã
thành hiện thực. Tom sung sướng đến tột đỉnh. Phải làm một điều gì đó.
“A phải rồi, mình sẽ khoe với Jack. Thế nào cậu ấy cũng rất vui”.
Tom nghĩ vậy và chạy như bay đến nhà Jack cùng với đóa hồng pha lê và
vài thanh kẹo trên tay. Căn nhà của Jack thật rộng lớn với vườn cây và
tòa nhà nguy nga như một lâu đài của hoàng tử vậy.
Sau
khi nghe Tom kể say sưa về món quà mình mới được gửi đến, Jack đã không
giấu được niềm háo hức của mình và cậu xin Tom được cầm nó một lần. Với
người bạn thân nhất của mình thì việc này đâu có gì khó khăn, Tom sởi
lởi đưa cho Jack xem bông hoa pha lê tuyệt đẹp của mình, cùng với những
thanh kẹo sinh nhật của mình. Đóa hoa hồng bằng pha lê tỏa hào quang
thật đẹp, lung linh sắc màu khiến hai đứa trẻ mê mẩn.
Sau
đó cả hai đã có những giờ phút tuyệt vời khi chúng thoả thích nô đùa
trong khu vườn của Jack, niềm vui ngày sinh nhật tràn trong Tom. Chưa
bao giờ cậu bé sung sướng đến thế kể từ ngày người cha đáng kính của cậu
rời thành phố này đi làm ăn xa.
Một
điều thật xấu đã xảy đến bông hồng thủy tinh của Tom đã vỡ tan tành
trên sàn nhà. Có lẽ nó đã lăn từ trên bàn xuống. Tom òa khóc, chú bé
khóc nức nở như một đứa trẻ phải chịu đòn oan, bao niềm vui hi vọng của
cậu tan vỡ hoàn toàn. Ánh mắt đẫm nước mắt của Tom nhìn thẳng vào Jack
đang lung túng đứng đằng sau.
“Cậu, chính cậu đã làm vỡ nó phải không Jack?..Cậu thật tồi…”.
“Tớ…tớ không..”.
Thằng bé lung túng thanh minh nhưng không được và Tom bỏ chạy khỏi nhà của Jack với nỗi thất vọng hoàn toàn.
Một
ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua mà Tom không đi học. Tom bị ốm nặng và
phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Trong khi ấy thì gia đình Jack cũng
chuyển đến một thành phố khác sinh sống và Jack cũng chuyển trường.
Mấy
hôm sau Tom đã bình phục, cậu bé đã có thể ra viện và đi học trở lại.
Một món quà được bọc kín trong hộp được Jack nhờ một bạn trong lớp gửi
lại cho Tom. Tom cầm hộp quà trên tay đầy tò mò, và cậu mở hộp quà ra,
bên trong hộp quà là một thanh kẹo sô cô la và một đóa hoa hồng bằng pha
lê kèm một bức thư:
“Tom!
Tớ rất tiếc về những việc xảy ra… Dù sao gia đình tớ cũng chuyển nhà đi
và tớ cũng muốn gửi món quà mà bạn thích nhất cho sinh nhật của bạn,
nhưng không ngờ đã làm bạn mất vui vì vậy tớ sẽ gửi món quà khác tới cho
bạn. Mong Tom sớm bình phục và mãi mãi là bạn thân của tớ. Jack”.
Sao?
Vậy có nghĩa là? Món quà không phải của bố mình tặng sao? Bao nhiêu ý
nghĩ cứ cuốn lấy đầu óc cậu bé và cuối cùng cậu đã nhận ra được một điều
là mình đã trách lầm Jack.
Tại
sao lúc ấy mình lại trách mắng Jack vô căn cứ cơ chứ? Rõ ràng Jack rất
tốt với mình, đã cho mình một buổi sinh nhật vui vẻ, tặng quà cho mình
nhân ngày sinh nhật. Chắc hẳn bố không thể mua một món đồ đắt giá như
thế cho mình được, đã bao lâu nay bố có về với hai mẹ con đâu, lại càng
không nhớ tới sinh nhật của mình nữa.
Ôi
tất cả lỗi đều do mình. Mình thật hồ đồ khi trách sai cho Jack. Giờ đây
Tom mới hiểu thế nào là tình bạn. Nó thật cao cả và đẹp như một đóa
hồng pha lê, nó đẹp dưới nhiều góc độ khác nhau nhưng nó cũng mỏng manh
như thủy tinh nếu đôi tay ta nâng niu không cẩn thận và vô tình đánh rơi
thì nó sẽ vỡ tan không thể hàn gắn lại được.
Jack
là người bạn thân nhất của Tom, giờ đây Jack đã ra đi cũng như người
cha đáng kính của Tom vậy, cả hai đều ra đi và sẽ không quay trở lại.