Một
vương quốc nọ, đức vua trị vì mở một cuộc thi vẽ tranh với chủ đề bình
yên. Rất nhiều họa sĩ danh tiếng đã tham dự cuộc thi ấy, nhưng cuối cùng
chỉ có hai bức tranh được chọn.
Bức
tranh thứ nhất vẽ một hồ nước trong veo, phang lặng, mặt hồ như chiếc
gương lung linh, huyền ảo, soi bóng những ngọn núi vây quanh, xanh tươi,
bạt ngàn. Bầu trời trong vắt, không gợrt chút áng mây mờ. Mọi người ai
cũng trầm trồ: thật là một tác phẩm tuyệt vời cho chủ đề bình yên.
Còn
bức thứ hai cũng vẽ những vách núi. Nhưng đó là những vách núi gồ ghề,
xám ngắt, dựng đứng cheo leo. Không một bóng cây xanh bao phủ. Bầu trời
đen kịt mây đang trút mưa như giận dữ, sấm chớp rạch ngang trời. Bên
dưới vách núi là một thác nước hung dữ cuồn cuộn bọt trắng xóa, đổ xuống
mặt hồ dậy sóng trào dâng. Nhìn bức tranh không ai có thể nghĩ có điều
gì là bình yên cả.
Thế
nhưng nhà vua đã chọn bức tranh thứ hai. Nhìn thật kỹ, ông nhận ra phía
sau thác nước chảy xiết đó có một bụi cây nhỏ bám vào trong hốc đá,
trên đó có một tổ chim - thấp thoáng hình ảnh chú chim mẹ đang rỉa lông,
móm mồi cho lũ chim non. Ớ nơi tưởng chừng chỉ có bão tố ấy lại tràn
ngập tình yêu thương và sự sống sinh sôi.
Trong
cuộc sống, chúng ta có thể đi tìm cho mình sự bình yên trong tĩnh lặng,
nhưng càng quý hơn khi tìm được sự tĩnh lặng, bình yên trong bão tố.
- First News Theo Internet
Ý nghĩa của những bông hoa hông
R .
1ư
ực dọc vì bị tiêng chuông điện thoại đánh thức vào lúc 5 giờ sáng, tôi
suýt chút nữa không nhận ra chất giọng khăn khăn và trầm ấm của cha tôi.
Ông ấy sống tận bang Illinơis, cách đây hơn 3000 km mà gọi vào giờ này
thì chắc là có chuyện gì chẳng lành, tôi hồi hộp lo sợ.
- Có chuyện gì đã xảy ra thế, thưa cha?
- Cha muốn con hãy làm việc này giúp cha, quan trọng lắm đấy...
Cha
tôi vốn là một là một người có khiếu hài hước ngay cả sau khi mẹ tôi
qua đời vì một con bạo bệnh. Bước vào tiệm bán hoa, theo yêu cầu của
cha, tôi mua một bó hồng đỏ thắm và cẩn thận ghi lời chúc phía dưới tấm
thiệp đúng như lời cha tôi đã dặn. Địa chỉ người nhận là một phụ nữ ở
viện dưỡng lão Springhoơi, đường St. Paul, cách nhà tôi ở khoảng 5 giờ
chạy xe.
Ngày
hôm sau, tại viện dưỡng lão Springhoơi, mọi người vây quanh cầu nguyện
cho một bà lão đang trong cơn hấp hối. Người nằm trên giường bệnh là cụ
Mary, vốn là một bà lão bị chứng phong thấp và mất trí nhớ. Người ta
thường tự hỏi không biết bà ấy có con cái gì không mà bao năm qua chẳng
thấy ai đến viếng thăm. Chiều chiều bà vẫn hay ngồi trong khu vườn nhỏ
sau viện, cười cười nói nói cái gì đó mông lưng lắm. Giờ đây, trên
giường bệnh, trong vòng tay yêu thương của những người bạn già, bà đang
trên đường đi đến cõi vĩnh hằng. Trên cái tủ nhỏ đặt đầu giường, người
ta thấy chễm chệ một bình hoa hồng đỏ thắm, một điều hiếm thấy trong cái
viện dưỡng lão nhỏ bé tưởng chừng như đã bị cả thế giới lãng quên. Trên
gương mặt nhăn nheo của bà, một giọt nước mắt lăn dài qua đôi môi héo
khô đang nở một nụ cười hạnh phúc. Khi bà lão nhắm mắt, người ta phải cố
gắng lắm mới gỡ ra khỏi tay bà một tấm thiệp nhỏ xinh xắn với dòng chữ:
"Cầu chúc những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với em trong ngày sinh nhật
này. Anh mãi mãi yêu em, Mary của anh - Paul".
Một
thời gian sau, khi lục tìm trong mớ hành lý cũ của bà, người ta tìm
thấy một tấm hình cũ nát của một người đàn ông tươi cười trong bộ quân
phục sĩ quan. Sau này, khi có dịp về thăm cha, tôi đã hỏi chuyện về bà
cụ Marỵ, thì cha tôi kể rằng Paul là tên người chồng của cụ Mary đã mất
tích trong chiến tranh và là đồng đội cũ của bố tôi. Ông ấy vẫn thường
tặng bà một đóa hồng đỏ thắm trong ngày sinh nhật vợ mình, loài hoa mà
bà yêu thích nhất. Bố tôi im lặng rồi trầm ngâm: "Bà ấy vẫn chờ đợi
những đóa hồng trong suốt 30 năm qua. Giờ đây, bà ấy đã có thể thanh
thản ra đi. cầu Chúa ban phước lành cho người bạn già dấu yêu của tôi,
Mary".