Vị
sư già ngồi bên vệ đường. Ông ngồi, đôi mắt khép lại, hai chân xếp bằng
và hai tay đặt thong thả trên đùi. Trong sâu lắng thiền tịnh, ông cứ
ngồi mãi ở đó. Bỗng nhiên một giọng nói hỗn xược và đầy mệnh lệnh của
một gã samurai cắt ngang sự yên tĩnh của ông: “Lão già! Hãy dạy cho ta
về thiên đàng và địa ngục!”
Thoạt
đầu, dường như không nghe thấy gì, vị sư già chẳng mảy may cử động. Thế
nhưng từ từ ông mở mắt ra, một nụ cười thoáng trên khoé miệng, trong
khi gã samurai cứ đứng đó chờ đợi một cách nóng nảy.
“Ngươi
muốn biết về bí mật của thiên đàng và địa ngục à ?”, cuối cùng thì vị
sư già cũng trả lời. “Ngươi là một người bê tha, tay chân ngươi bám đầy
cát bụi. Tóc ngươi rối bù, hơi thở ngươi hôi hám, còn thanh kiếm của
ngươi thì chẳng được gìn giữ và đã rỉ sét cả rồi. Mặt mũi ngươi xấu xí
và áo quần ngươi mặc thật là buồn cười. Ngươi lại hỏi ta về thiên đàng
và địa ngục ư ?”
Gã
samurai tức tối thốt lên một tiếng chửi thề độc địa. Hắn ta tuốt kiếm
và giương cao lên đầu. Mặt đỏ bừng bừng và gân máu trên cổ nổi lên gai
góc, anh ta chuẩn bị ra tay chém lìa đầu vị sư già.
“Đó là địa ngục”, vị sư già từ tốn nói khi thanh kiếm bắt đầu hạ xuống.
Ngay
trong khoảnh khoắc ấy, gã samurai chợt thấy trong lòng tràn ngập sự
ngạc nhiên, ngưỡng mộ và kính phục dành cho vị sư già yếu đuối nhưng can
đảm đem tính mạng của mình ra để dạy cho anh ta một bài học. Anh ta thu
kiếm về giữa chừng và nước mắt bắt đầu chảy tuôn trên khuôn mặt anh ta.
“Và đó,” vị sư già bảo, “chính là thiên đàng.”