Lên
năm tuổi, thằng Bánh Rán, con tôi, hầu như tuần nào cũng mang về nhà
một thương tích mới. Phạt roi hay úp mặt vào tường đều là nước đổ lá
khoai.
Cuối
cùng, tôi đề nghị thương lượng. Nếu trong một tuần, Bánh Rán không làm
điều gì khiến cô mẫu giáo và hàng xóm than phiền, thì tôi sẽ mua cho cu
cậu một chiếc ôtô chạy điện.
Trong
bảy ngày kế tiếp, vợ chồng tôi hoàn toàn yên ổn. Ở trường mẫu giáo về
nhà, cu cậu thường ngồi hí hoáy vẽ. Nếu có đi chơi, thì quần áo Bánh Rán
cũng chỉ lấm lem tí chút. Vợ
chồng tôi rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn nữa, ngày chủ nhật, khi tôi
dẫn Bánh Rán đi mua chiếc ôtô chạy điện mà con từ lâu ao ước, cậu đã từ
chối mà khăng khăng chọn chiếc xe đạp ba bánh có rơ – moóc.
Một
ngày kia, tôi lén đi theo khi cu cậu đạp xe ra sân chơi gần nhà, Bánh
Rán mang theo mấy bức vẽ và một củ khoai luộc. Bánh Rán dừng xe, một cô
bé nhỏ xíu, mắt một mí tung tăng chạy đến. Hai đứa nhỏ ngồi đung đưa
chân trên ghế đá, chúi mũi xem “tác phẩm hội hoạ” của Bánh Rán. Cô bé
bóc khoai, bẻ cho Bánh Rán miếng to, còn mình chỉ nhai nhỏ nhẻ. Bánh Rán
vô tư ăn hết phần rồi… thèm thuồng nhìn miệng bạn gái. Mắt một mí chìa
luôn miếng khoai cho cậu, còn cô bé ngắm tranh cho no lòng.
Về nhà, tôi không nói gì với vợ. Tôi chẳng muốn cô ấy thêm đau đầu về “mối tình” của Bánh Rán.
Bánh
Rán ngày càng ngoan. Cu cậu hăng say học chữ, tập làm toán. Nhưng bánh
kẹo và hoa quả trong tủ lạnh thì vơi đi nhanh chóng. Tôi quyết định nói
chuyện thẳng thắn với cậu con trai. Và Bánh Rán thành thật kể về Su. Tôi
hỏi: “Con thích bạn Su thật chứ? “. Cậu nhóc gật đầu: “Bạn ấy học cùng
lớp Lá. Tụi con cất gối và cốc uống nước gần nhau trong tủ. Buổi trưa,
con lấy gối ngủ cho Su. Còn ăn chè thì Su lấy cốc cho con, bố ạ. Việc
nhẹ Su làm, việc nặng con làm hết! “. Tôi hơi chột dạ, vì ở nhà, mọi
việc đều do vợ tôi gánh vác, đi làm về tôi chỉ đọc báo và xem TV mà
thôi.
Tôi
hỏi tiếp: “Con thường giành ăn của Su phải không? “. Bánh Rán ngoẹo
đầu: “Bạn ấy bị sún nên ghét nhai lắm. Ở lớp, con nhường cho bạn ấy bát
canh của con đấy! “. Tôi phì cười: “Sắp vào lớp 1, hết học chung, con
nhớ Su chứ? “. Bỗng dưng, đôi mắt Bánh Rán mở to, lo âu: “Con sẽ cưới
bạn Su, bố nhé? “. Tôi bàng hoàng, đùa: “Cưới nhau thì hai vợ chồng đi
lại bằng gì? “. “Con có xe đạp ba bánh đấy thôi. Su có thể ngồi sau rơ –
moóc ạ”. “Nhưng khi có em bé sẽ vất vả đấy”, tôi nói nghiêm trang. Bánh
Rán suy nghĩ rất lâu rồi cười rạng rỡ: “Su đẻ trứng, con gửi mẹ cất vào
tủ lạnh. Con sẽ đi làm siêng năng. Khi nào có nhiều tiền, Su sẽ ấp quả
trứng cho nở ra em bé. Con sẽ chăm sóc Su thật tốt, không để bạn ấy mệt
tí nào bố ạ”. Tôi lặng đi, nhìn Bánh Rán. Những ý nghĩ ngây thơ mà cũng
thật chững chạc hệt như của một chàng trai trưởng thành, biết yêu thương
nên đầy trách nhiệm và lo toan.
Mai
này Bánh Rán lớn lên, có lẽ sẽ lấy cô gái mắt một mí nào đó làm vợ. Dù
cô gái ấy là ai, tôi cũng tin rằng người được con tôi yêu sẽ hạnh phúc.
Bởi vì, một khi biết thương người phụ nữ của mình, người đàn ông sẽ nỗ
lực rất nhiều. Tôi học được điều bí mật tuyệt vời ấy chính từ Bánh Rán.