“Trong tia nắng của bình minh sớm mai còn nghe đâu đó những hơi ấm của lời yêu đắm say”.
Để
trọn vẹn một tình yêu không chỉ có những khoảng ồn ã của cuộc sống, mà
còn cả những hạnh phúc vô bờ từ nụ cười của những người cần mình giúp
đỡ.
“Có một blogger đã từng viết: Cuộc sống này có màu gì?
Và rồi một blogger khác đã từng trả lời: Màu của cuộc sống là bảy sắc cầu vồng.”
Khi không khí oi ả còn đương ngột ngạt đến tận cùng ngóc ngách của sự sống, khi niềm tin và sự hoài nghi chiếm chọn buồng phổi của hơi thở vốn yếu ớt trong con người thì bảy sắc ấy liệu có tồn tại?
Tất nhiên là không rồi. Nó sẽ chỉ là một màu xám xịt những u mê mà tăm tối, bức bối mà người ta không thể giải tỏa.
Vậy ra, màu của cuộc sống cũng biến đổi được đấy…
Ừ, phải biến đổi chứ, mà biến đổi thật nhiều nữa là khác. Biến đổi cho
đến khi khung màu chuẩn của con người vỡ tung ra và bão hòa trong bể đời
mênh mang vô tận này.
Và khi có hộp màu ấy rồi, người ta sẽ làm gì nhỉ?
Tất nhiên không phải để vứt đi rồi, bản chất tham lam của con người là
không bao giờ ngừng lại… Người ta sẽ rút cả máu, nước mắt và cả những gì
quý giá, yêu thương nhất trong đời mà trộn lại, vo tròn để tạo ra chất
kết dính hỗn tạp và không ngừng nhỏ lên những loại bột kim loại người ta
gọi là cảm xúc để tạo ra một cây bút vẽ cuộc sống của chính mình.
Với cây bút vẽ của mình, người ta lại vẽ lên thật nhiều nhiều những điều
bản thân họ đôi khi không biết ý nghĩa của nó. Họ đưa bút một cách vô
thức và không hiểu những nét vẽ mình tạo ra sẽ thành hình thù gì. Nhưng
nó sống và không ngừng trỗi dậy – những hình vẽ ấy – nó là một loại sinh
vật ăn bám, sống kí sinh trên tư tưởng và những chỉ thị của bộ não con
người. Có một số đã ở bên họ, an ủi họ và lắng nghe họ. Một số khác điều
khiển ngược lại những người đã vẽ ra chúng, kéo họ xuống vũng sình lầy
lội, nhơ nhuốc của điểm cuối tâm hồn. Chỉ tới khi bạn kiểm soát được con
người mình bạn mới có thể kiểm soát được nét vẽ của mình.
Con
người vốn tham lam và gần như là vô vọng trong việc dạy họ cách bắt đầu
từ những nét đơn giản hơn. Và như vậy, những nét loạn bút, những nét
mất kiểm soát nguệch ngoạc, từ run rẩy đến mạnh mẽ kéo ra, lan tràn như
một con virut đục phá không thể kiềm chế …
Ôi bạn à.. hãy bình tâm lại đi nào, hãy ngừng những nét lớn lao để học
cách vẽ cho cuộc sống mình những đường thẳng, đường cong đơn giản đã.
Hãy dựng lên một phác thảo cho niềm tin và từng nét vẽ lên bức tranh, sinh linh mà mình cần.
Hãy học cách vẽ một hình tròn trước khi vẽ một quả cam.
Hãy học cách vẽ một niềm tin trước khi vẽ ra một hạnh phúc.
Hãy học cách vẽ sự tha thứ trước khi vẽ sự yêu thương…
Và trên hết, hãy học cách vẽ ra ước mơ, không phải để nó nhấn chìm ta
xuống mà để dẫn lên cao thật cao, con đường dẫn tới phía trước…
Vậy sẽ vẽ chứ?
Vẽ đừng run tay và đừng chùn lại.
Ừm, tôi sẽ vẽ một thiên thần… khi ngòi bút còn chưa dừng lại. Tôi sẽ vẽ
lên thiên thần ấy từ chính những hình tròn, hình vuông, nét gạch, nét
xiên…
Còn bạn, bạn sẽ vẽ gì đây?