Sự
kinh hoàng tràn ngập trong lòng một người lính thời Đệ Nhất Thế Chiến
khi anh nhìn thấy người bạn tri kỷ của mình ngã xuống chiến trận.
Bị
mắc kẹt trong một chiến hào và đạn pháo bay liên tục trên đầu nhưng
người lính đó đã xin chỉ huy cho phép anh đi ra ngoài “vùng bình địa”
giữa những chiến hào để đem người đồng đội bị trúng đạn trở vô.
Vị chỉ huy nói:
– Anh có thể đi nhưng tôi nghĩ công việc đó sẽ không đáng gì đâu. Có lẽ bạn anh đã chết và anh có thể đánh mất đi sự sống của bản thân mình.
Không
màng đến lời của vị chỉ huy, người lính vẫn bỏ đi. Thật kỳ diệu, anh ta
đã xoay sở để đến được bên người bạn của mình, nhấc anh ta lên vai và
đem anh ấy trở về chiến hào của họ. Khi cả hai cùng té nhào xuống dưới
hào, vị chỉ huy kiểm tra người lính bị trúng đạn rồi nhìn người bạn của
anh một cách thông cảm.
-Tôi đã nói với anh rồi, công việc đó không đáng đâu. – Vị chỉ huy nói – Bạn anh đã chết, còn anh bị thương rất nặng.
Người lính trả lời:
– Mặc dầu vậy công việc đó vẫn rất đáng làm, thưa sếp.
– Anh nói đáng làm có nghĩa là sao? Bạn anh đã chết rồi cơ mà?
-Thưa
sếp, công việc đó đáng làm là vì khi tôi đến bên anh ấy, anh ta vẫn còn
sống và tôi rất mãn nguyện khi anh ấy nói với tôi rằng “Jim, tôi biết
rằng chắc chắn anh sẽ đến với tôi!”
Trong
cuộc sống, một việc có đáng làm hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào cách
chúng ta nhìn nó. Hãy can đảm và làm những gì mà trái tim ta mách bảo
để rồi mai sau trong cuộc sống bạn sẽ không phải ân hận vì mình đã không
làm điều đó. Hy vọng rằng mỗi một người trong chúng ta sẽ ở trong vòng
tay chân thật của những người bạn như vậy.