Mùa
xuân lặng lẽ trườn đến vùng lân cận, phủ lên dãy núi một lớp hoa dại
cùng hơi đất mới, nhắc nhở tôi về những ngày hôm qua vui sướng. Tôi đang
kỷ niệm Ngày Của Mẹ cùng với ba đứa con và gia đình chúng. Chúng tôi
giỡn đùa vui vẻ, cắm trại và chơi bóng chuyền ở sân sau. Ấy vậy mà lòng
tôi đau nhói bởi đứa con không về.
Thằng
út Brian của tôi đi rồi. Nó đổi tâm tính từ một đứa gắn bó với gia
đình, dịu dàng, giàu lòng nhân ái trở thành một kẻ xa lạ bẳn tính trước
khi bỏ học và đội tuyển tennis trường rồi mất hút vào đường phố cách đây
sáu tháng.
Tôi
ao ước được sống lại những ngày mà nó ào vào nhà, hét om sòm: “Mẹ! Mẹ
tới trường coi con tập giao bóng không?” Những chiều chủ nnhật, nó
thường mở “đấu trường Olympic” cho đám cháu, cùng reo hò mừng chiến
thắng với chúng. Thỉnh thoảng vào mùa hè, nó còn trải nệm mang gối ra
sân cho tất cả chúng tôi cùng ngồi ngắm sao và lăn ra đánh giấc ngon
lành.
Chúng tôi nhớ nó quá!
Dẫu
sự nhạy cảm và lòng nhân ái của Brian khiến nó được người lớn và trẻ
nhỏ yêu mến, nhưng nó lại khó kết bạn với bọn trẻ cùng trang lứa và luôn
bị dằn vặt suốt thời gian ở trường.
Ở
tuổi 17, nó phải chống chọi với chứng trầm uất. Bất thành, nó bèn chạy
trốn, bỏ ra sống ngoài đường – cho rằng đó là nơi nó được chấp nhận.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nó thất thểu trở về nhà, hứa sẽ chung sống hoà
đồng với gia đình. Một chiều đông nọ, trong tiếng thổn thức não nề, nó
gọi “Mẹ ơi lại đây. Con sợ quá! Thế giới này thật xấu xa”.
Tôi
lao bổ đến thằng con cao gần 2 mét của mình và ôm chầm lấy nó. Mồ hôi
pha nước mắt nhoè nhoẹt trên má nó. Tôi định vuốt tóc con, nhưng vì
không với tới nên chỉ lau trán nó mà thôi. “Brian”, tôi dỗ dành. “Rồi
con sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này. Thế giới cần những cậu bé như
con. Để mẹ đưa con tới gặp chuyên gia tư vấn, và chúng ta sẽ cùng nhau
giải quyết”. qua tang trai tim
Nhưng vài ngày sau, nó lại biến mất.
Ngay
từ lúc sinh Brian ra, tôi đã biết một ngày nào đó mình sẽ mất nó –
nhưng không phải như kiểu này. Hồi 3 tuổi, nó dầm mưa, bêu nắng, cười
đùa với mây trời, xây đường phố và đường hầm cho đoàn xe tải của nó. Một
buổi sáng nó nín thở chạy ào tới tôi. “Mẹ”, nó giơ tay lên hét, rồi thì
thào tiết lộ bí mật của mình, “Mẹ, trái tim con hạnh phúc đến nỗi nó
khiến con sung sướng”.
Trong
suốt những năm đầu trung học, nó kết bạn với những người già mà nó tới
giao báo. Nó tha về nhà đủ loại hoa lá và gầy một khu vườn. Một bà goá
tặng nó nguyên cuốn sưu tầm tem. Với một khách hàng đang tranh cử vào
chính phủ, nó gởi kèm một mẩu giấy vào tờ báo giao cho bà ta. “Thưa bà
North, tối qua cháu đã xem cuộc bầu cử trên tivi. Cháu rất vui vì bà
thắng cử”. Sau đó, bà khách này tiến cử nó vào làm bồi trong toà nhà
quốc hội bang.
Nó
giúp bà Hall, một giáo viên về hưu, chăm sóc con chó ốm. Nhiều tối nó
kiên nhẫn ngồi lắng nghe bà kể chuyện Chiquita – chú chó bé tẹo, có thể
nhét vừa túi áo bà. Ngày Chiquita chết, nó mang cả cây tử đinh hương đến
cho người phụ nữ đau khổ và cũng bỏ bữa tối như bà.
Tôi
đã từng kéo nó ra khỏi những cơn ác mộng và cơn sốt, “đãi vàng” với nó
bên bờ sông, dẫn nó leo núi, và cùng chạy với nó trên xa lộ. Giờ lẽ nào
tôi lại bỏ mặc nó!?
Tôi
mở cửa phòng Brian, giật thót mình trước bộ đồ cạo râu quen thuộc còn
để đó, chợt cảm nhận sự im lặng hãi hùng bao trùm lấy mình. Vuốt tấm mền
trên giường, khuỵ xuống, vùi đầu vào gối, cố hình dung sự hiện diện của
nó, tôi cầu nguyện như bao bà mẹ khác cầu nguyện khi một đứa con đang
cần.
Tôi
khóc than cho bản nhạc lòng không bao giờ được nghe thấy của con. Nhớ
lại những mẩu giấy thời thơ ấu nó cắt ra từ báo rồi đút xuống cửa phòng
tắm cho tôi. Nhớ tiếng đập tường ầm ĩ của tuổi vị thành niên lúc nó chúc
tôi ngủ ngon sau khi tắt đèn.
Tất
cả những ký ức ấy giúp tôi trải qua những đêm không ngủ và những ngày
âu sầu. Mấy tuần sau, Brian lại gọi. “Mẹ ơi, con trở về nhà được không? Ở
đây thật khủng khiếp. Chắc con khùng mất thôi. Mẹ đến gặp con nói
chuyện được không?”
Tôi
phóng như bay đi kiếm chìa khoá và lao ra xe hơi, thầm khấn suốt dọc
đường. Ở đó, trong nhà hàng nhờ nhờ tối, đứa con trai tôi, mắt sâu thò
lõ trên gương mặt mệt mỏi đang ngồi. Trông nó vừa giống như một ông già
đồng thời như một đứa trẻ lạc đường. Khi tôi tới gần, mặt nó sáng bừng
lên. “Chào mẹ, cám ơn mẹ đã đến”.
Tôi ngồi xuống đối diện con. Nó nói liền. “Con bối rối quá. Đầu con muốn nổ tung”.
Tôi đặt tay lên tay con. “Nếu con sống dựa vào những nguyên tắc thì con hãy về nhà. Rồi con sẽ bước đi đúng hướng”.
Brian
chống tay lên cằm, nhìn mông lung ra cửa số. “Tuần trước con đi ngang
công viên nơi con từng chơi đấu tennis. Nếu không bị xáo trộn thì hẳn
bây giờ con đã đoạt được học bổng tennis để vào đại học rồi. Con đi lên
đồi nơi mẹ hay ngồi cổ vũ cho con. Quang cảnh thật cô quạnh và yên ắng.
Con ngồi đó trong mưa cho đến khi trời tối mới trở lại ngủ đỡ trong xe
hơi của ai đó”.
Nỗi đau trong mắt con trai khiến trái tim tôi quặn lại.
Nó
trở về nhà chỉ để lại biến mất vài ngày sau đó. Một lần nữa, nó né
tránh chúng tôi. Tệ hơn, chúng tôi phải sống mòn mỏi tháng này qua tháng
nọ trong nỗi sợ hãi không tên.
Thời
gian trôi qua, Ngày Của Mẹ lại đến – ngày đầu tiên không có Brian. Ban
ngày tôi can đảm vui đùa, cắm trại. Nhưng tối đến, nỗi trống vắng tràn
về. Tôi đã hả hể chiều chuộng các cháu, cám ơn gia đình đã dành cho tôi
ngày này, nhưng giờ đây, căn nhà im lìm trong ánh hoàng hôn. Thình lình,
một tiếng gõ nhẹ lay tôi bừng tỉnh. Tôi hân hoan chào đón “sự phá bĩnh”
này.
Kìa,
Brian đứng đó! Gương mặt gầy gò, quần áo nhàu nát và hôi hám, nhưng mắt
nó ráng kìm giấu nỗi đau sau tia nhìn thất thần. “Con cần phải đến
đây”, nó nói. “Con không thể để Ngày Của Mẹ trôi qua mà không nói cho mẹ
biết rằng con luôn nghĩ về mẹ”. Nó đứng thẳng vai, mỉm cười và chìa ra
hai cành hoa cẩm chướng. Tôi đọc tấm thiệp: Mẹ, con yêu mẹ, và con luôn
nhớ về mẹ nhiều hơn mẹ nghĩ.
Hai
cánh tay nó ôm chặt lấy tôi tựa tia nắng xuyên thủng màn bão tố, giọng
nó thì thào, “Mẹ, con muốn lo liệu cuộc đời mình, đối mặt với nỗi đau,
nhưng con sẽ không bao giờ làm mẹ khổ”. Tôi tựa vào vai con, vùi mặt vào
cái mùi mồ hôi quen thuộc trên áo nó.
Lần
này, Brian ở lại luôn. Mới đầu rất khó khăn, nhưng rồi mười năm sau nó
sống rất tốt. Mỗi năm, cứ tới Ngày Của Mẹ là tôi lại ăn mừng ngày con
trở về nhà. Sâu thẳm trong lòng, tôi tôn sùng vẻ kỳ diệu của kỷ niệm bí
mật này.