Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên của một bệnh viện. Tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz – cô ấy ,mắc phải một căn bệnh hết sức hiểm nghèo. Cơ hội duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua cơn bạo bệnh một cách lạ thường nhờ những kháng thể trong kháng thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho máu cho em gái mình. Lúc đấy tôi đã thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi hít thật sâu và dứt khoát cậu bé trả lời rằng:
- “ Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện cho việc chọn máu, cậu bé nhìn sang em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được truyền sang từ người cậu. Nhưng rồi đôimắt cậu trở nên xanh tái đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn bác sĩ rồi nói với giọng run run
- Cháu sẽ chết bây giờ phải không?
Thì ra cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng cậu sẽ cho em gái của mình tất cả máu trong người của mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.
Bạn thấy không sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hi sinh. Cuộc sống đã có câu: “Hãy cho đi những thứ bạn có và bạn sẽ được đền bù xứng đáng.”