Nắng
tháng sáu rực rỡ. Những ngày tháng sáu năm 1969, Hà Nội từng bừng đón
tin vui: Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam thành
lập. Phái đoàn Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam chúng tôi
được nâng lên thành Đoàn đại diện đặc biệt của Chính phủ cách mạng lâm
thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam tại Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Trụ sở
của Đoàn những ngày này tấp nập đại biểu trong nước và nước ngoài đến
chúc mừng.
Sáng
12 tháng sáu, chúng tôi vô cùng xúc động và phấn khởi được đón Bác Hồ
đến chúc mừng bước trưởng thành của cách mạng Việt Nam.
Chúng
tôi quây quần bên Bác, người Cha già yêu thương vô hạn. Bác ân cần hỏi
thăm sức khoẻ anh chị em trong đoàn chúng tôi, hỏi han hoàn cảnh công
tác, gia đình mỗi cán bộ, nhân viên, không thiếu một ai.
Bác
nhờ Đoàn chuyển lời thăm hỏi thân ái của Người đến các vị trong Chính
phủ cách mạng lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam và trong Hội đồng cố
vấn Chính phủ. Bác cũng nhờ Đoàn chúng tôi chuyển lời khen ngợi đồng bào
và bộ đội, các cụ phụ lão, chị em phụ nữ, các cháu thanh niên và nhi
đồng miền Nam đã luôn luôn đoàn kết chặt chẽ, chiến đấu anh dũng, thắng
lợi vẻ vang.
Bác lại đem kẹo chia cho các cháu và tất cả chúng tôi như lần đầu tiên Bác đến thăm Phái đoàn.
Một
kỷ niệm thiêng liêng, sâu sắc nữa lại đến với tôi (Nguyễn Khánh
Phương). Ngày 14 tháng sáu, anh Nguyễn Phú Soại và tôi nhận được tin Bác
cho biết muốn gặp chúng tôi. Tôi vừa mừng, vừa lo.
Đúng
bảy giờ, chúng tôi vào nhà Bác. Bác tiếp chúng tôi ngay tại nhà như
những người thân trong gia đình. Tôi ngồi cạnh Bác và quạt cho Bác như
con gái về thăm ba.
Bác
thân mật nói: Hôm nay, Bác muốn gặp cô và chú để hỏi về tình hình các
cháu học sinh miền Nam, Bác được báo cáo có một số cháu tiến bộ chậm.
Chúng
tôi báo cáo với Bác về những cố gắng của Bộ Giáo dục, của thầy giáo, cô
giáo các trường nhận dạy con em miền Nam và những cố gắng của Phái đoàn
của chúng tôi về công tác này.
Không những Bác biết rõ tình hình ăn học của các cháu mà còn nêu cho chúng tôi tên những cháu ngoan và một số cháu chưa ngoan.
Bác
dặn chúng tôi, đại ý: nếu để tình hình này kéo dài thì ba má và gia
đình các cháu đang chiến đấu ở miền Nam sẽ kém yên tâm. Bác nhắc nhở
chúng tôi là những người thay mặt cho cha mẹ các cháu phải đặc biệt quan
tâm chăm sóc, giáo dục các cháu ngày càng tiến bộ. Bác động viên chúng
tôi phải cố gắng và quyết tâm. Bác nêu rõ trách nhiệm phải nuôi dạy cho
các cháu tiến bộ nhiều vì bản chất các cháu rất tốt, các cháu đều là mầm
non của đất nước. Việc dạy dỗ, nuôi dưỡng đòi hỏi phải có lòng thật sự
thương yêu các cháu…
Được ngồi bên Bác, nghe những lời chỉ bảo của Bác, tôi càng nhớ đồng bào miền Nam da diết.
Khi
ra về, qua vườn nhà Bác, tôi nhìn thấy cây vú sữa đồng bào miền Nam gửi
tặng Bác và Bác ngày ngày tự tay vun xới đã lớn lên, cao quá mái nhà
đơn sơ của Bác. Tôi nhìn cây vú sữa mà nghĩ đến người Ông trồng cây cho
con cháu ăn quả đời đời. Bác đã kêu gọi nhân dân miền Bắc trồng cây cho
đất nước xanh tươi và Bác cũng không quên nhắc mọi người: “Chúng ta phải
trồng cây cho đồng bào miền Nam nữa”. Bác nhắc: “Trồng cây nào tốt cây
ấy”. Có những loại cây, Bác tự tay trồng và chăm bón cho đến khi ra hoa
kết quả, rồi Bác lấy giống gửi tặng các địa phương để “nhân lên”. Bác
dặn các cụ già và các tỉnh chú ý “nhân giống cho miền Nam, trồng nhiều
cây miền Nam trong vườn kết nghĩa”. Bác luôn nghĩ đến việc ươm hạt giống
cách mạng cho miền Nam. Miền Nam trân trọng những hạt mầm của Bác.
Tình
cảm của Bác đối với đồng bào miền Nam sâu rộng hơn biển Đông. Tình yêu
thương của Người đối với thanh niên, thiếu niên, nhi đồng Thành đồng
mênh mông bát ngát. Giữa tháng 7-1969, trong buổi gặp mặt thân mật với
chị phóng viên Cuba, Mácta Rôhát, Bác đã nói: “Ở miền Nam, những thanh
niên dưới 25 tuổi không biết được thế nào là hai chữ “tự do”. Có thể nói
rằng ở miền Nam, mỗi người, mỗi gia đình có một nỗi đau khổ riêng, và
nếu mỗi đau khổ riêng của mỗi người, mỗi gia đình gộp lại thì đó là nỗi
đau khổ của tôi”.
Nguồn tin: (Sưu tầm)