Sinh: người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn trong lúc đẩy thai nhi ra khỏi lòng mẹ
Cúc: Nuôi
dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh thần.
Tình cảm rất tự nhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm
hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.
Súc: Cho
bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo thời tiết
mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc nên
hình cân đối xinh đẹp.
Dục: Dạy
dỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kính người
lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên vui
vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến bước
trên đường đời.
“Dạy con từ thuở còn thơ,
Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng”
Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm … để con trẻ vào đời trong tình cảm trìu mến thân thương .
Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi không lớn, lúc ở gần cũng như lúc đi xa :
“Con đi đường xa cách
Cha Mẹ bóng theo hình
Ngày đêm không ngơi nghỉ
Sớm tối dạ nào khuây”
Phúc: Giữ
gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay Cha Me quên
mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ cho con.

Phục: theo
khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạy dỗ, tìm phương pháp hướng
dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn bởi tiền
tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài.
Trưởng: Lo
lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn thân với
đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong, thế đạo.
Dù không cố chấp vấn đề “môn đăng hộ đối”, nhưng vợ chồng so le về tuổi
tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài… cũng thiếu đi
phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làm
lu mờ lý trí, khi tỉnh ngộ xem như chén nước đã đổ, khó mà lấy lại đủ!