Trong
mắt của con trẻ, cha mẹ luôn là mẫu hình hoàn hảo nhất để chúng học tập
noi theo. Nhưng liệu bạn có đang là hình mẫu lệch lạc của con mình? Đây
là điều mà các ông bố bà mẹ đều phải suy ngẫm. Có lẽ không ít người trong chúng ta khi còn nhỏ đều thần tượng chính cha mẹ mình, đều lấy cha mẹ làm hình mẫu để vươn tới.
Trong
cuộc sống, bất luận là việc gì cũng đều lấy những tiêu chuẩn của cha mẹ
làm chân lý để đo lường tốt xấu, đúng sai. Nhưng có lẽ một ngày nào đó,
chúng ta sẽ nhận ra rằng, mọi chuyện không nhất định đã hoàn toàn chính
xác. Hai câu chuyện nhỏ dưới đây, có lẽ sẽ cho chúng ta một cái nhìn, một bài học sâu sắc.
1. Con nhà hàng xóm thường sang nhà tôi lấy trộm đồ chơi
Cách
đây nhiều năm về trước, gia đình hàng xóm có một cậu con trai bằng tuổi
con tôi, chúng thường chơi với nhau. Nhưng mỗi lần cậu bé đó đến nhà
chơi, sau khi ra về thì đồ chơi của con tôi thường không thấy đâu nữa.
Cứ một thời gian dài như thế mà không có gì cải thiện.
Có
một lần vô tình gặp mẹ cậu bé, tôi mới đem chuyện này nói với cô ấy:
“Con chị thường sang nhà tôi chơi rồi lấy luôn đồ chơi mang về”. Vốn cứ
nghĩ họ biết điều này thì về nhà sẽ giáo huấn con mình một trận, ai ngờ
mọi chuyện lại trái ngược lại, mẹ cậu bé ấy đáp: “Chẳng qua chỉ là mấy
thứ đồ chơi trẻ con thôi mà, để cho nó chơi mấy bữa xong rồi mang trả,
có gì to tát đâu!”
Nhưng trên thực tế, những đồ chơi cậu bé đó một khi
lấy về thì không khi nào mang trả lại. Có một lần tôi còn nghe được mẹ
cậu bé nói chuyện với người khác rằng: “Con nhà tôi không cần phải mua
đồ chơi cũng có đồ để chơi”.
Thời gian cứ thể trôi đi, chuyện cũ tưởng rằng chỉ là
mấy thứ đồ chơi lặt vặt. Ai ngờ vào năm cậu bé đó 19 tuổi, vì hoàn cảnh
túng quẫn đã đi ăn trộm đồ rồi bị người ta bắt được giao cho cảnh sát
tống vào tù, tương lai kết thúc.
2. Không sinh được con trai, gia đình ly hôn
Bạn học thời đại học của tôi gần đây ly hôn. Gia đình
nhà chồng cô ấy trọng nam khinh nữ, họ có quan niệm con trai mới là con
nhà mình, còn con gái gả chồng là xong, không còn là con nhà mình nữa,
nuôi coi như phí công.
Vốn dĩ trước đây cha mẹ chồng cô ấy luôn mỉa mai người
thân bạn bè không sinh được con trai. Chồng bạn tôi nghe cũng quen tai,
cho rằng không sinh được con trai thì rất mất mặt, có lỗi với liệt tổ
liệt tông.
Bạn bè đồng nghiệp biết chuyện cũng đến khuyên giải,
anh ấy còn nói: “Tuy tình cảm chúng tôi rất tốt, nhưng nói gì đi chăng
nữa, không sinh được con trai, đó là điều tôi không thể chấp nhận. Hơn
nữa, gia đình tôi đã ba đời đơn truyền, tôi không thể để đến đời tôi
tuyệt hậu được, tôi không muốn cha mẹ tôi đau buồn”.
Sau khi ly hôn, anh ấy lấy thêm vợ mới, lại sinh được
thêm cô con gái. Nghe nói anh này và cô vợ mới rất xung khắc, thường
xuyên cãi vã lẫn nhau. Không biết bây giờ liệu bố mẹ anh ấy có thấy vui
hơn không?
Cha mẹ chính là người thầy giáo đầu tiên của con cái
Cha mẹ chính là vị thầy đầu tiên gây dựng cho con cái
một nền tảng vững chắc để làm người, bất luận là tốt hay xấu, đều có ảnh
hưởng đến con cái sau này. Mỗi một đứa trẻ trong những năm đầu đời đều
đem những lời dạy bảo của cha mẹ làm chân lý đo lường tốt xấu, phải
trái, đúng sai của mình.
Cha mẹ nói không được ăn kẹo; cha mẹ nói con trai mà
chơi búp bê rất mất mặt; cha mẹ nói làm bác sỹ mới có nhiều tiền… Con
trẻ bèn đem tất cả những lời này làm chân lý, căn cứ để sống.
Có nhiều người bị những tư tưởng của cha mẹ ước chế,
cả đời không thể có được những suy nghĩ, những lập trường độc lập. Con
người vốn không ai hoàn hảo cả, nhưng chúng ta cần hướng tới một tương
lai tốt đẹp hơn, nhưng ngược lại, có những thứ xấu sẽ ảnh hưởng đến con
cái cả đời.
Khi chúng ta lớn lên, điều đầu tiên là cần phải học cách có suy nghĩ, tư duy độc lập
Khi bước vào xã hội, giao tiếp với mọi người, với đủ
kiểu suy nghĩ khác nhau, chúng ta cần dần dần điểu chỉnh những tư duy
không tốt mà bản thân bị lệch lạc từ khi còn nhỏ. Cũng giống như cặp vợ
chồng bạn tôi, vì suy nghĩ trọng nam khinh nữ, quan niệm không sinh con
trai sẽ mất mặt để rồi dẫn tới ly hôn, làm hỏng cả một đời người. Gia
đình chia cắt, con cái khổ sở, cuối cùng còn mất mặt hơn cả việc không
có con trai.
Đáng lẽ cần phải suy nghĩ: “Cách nghĩ này của mình có
đúng hay không? Đây là suy nghĩ của mình hay của cha mẹ?”. Chúng ta cần
phải học cách bước ra khỏi cái lồng suy nghĩ được lập trình sẵn từ khi
còn bé. Có như vậy, chúng ta mới trở thành những con người sáng suốt
biết tư duy độc lập, mới có thể sống cuộc đời của chính mình chứ không
phải cuộc đời của người khác.
Nếu như chúng ta đã làm cha làm mẹ, vậy càng cần phải
học làm cha mẹ. Đời người vốn học không bao giờ là đủ cả. Cả đời yêu
thương con cái, nhưng cũng cần học cách buông tay đúng lúc để chúng tự
mình bước đi. Làm cha mẹ, hãy hoàn thiện chính mình, dẫn dắt con trẻ có
suy nghĩ độc lập, không rập khuôn trưởng thành trong lối tư duy của
người khác. Có nghĩ vậy mới là một người cha người mẹ sáng suốt.
Source posts by: cmoney.tw