Thuộc địa giới Phong Châu, về đời thượng cổ có
một cây đại thụ tên là Chiên Đàn, thân cao nghìn tầng, cành lá xum xê
không biết mấy nghìn dặm, có chim thước làm ổ ở trên cây nên chỗ đất ấy
đặt tên là Bạch Hạc. Cây Chiên Đàn trải qua không biết mấy nghìn năm đến
khi khô hủ thì hóa làm yêu tinh, biến hiện dũng mãnh, thường sát nhân
dân.
Kinh Dương Vương dùng thần thuật thắng được yêu tinh, nhưng yêu tinh quỷ
quyệt, nay ở chỗ này, mai ở chỗ khác, biến hóa bất trác, thường ăn
người sống, dân phải lập đền thờ mà cầu đảo. Mỗi năm đến ngày ba mươi
tháng chạp, dùng một người sống làm lễ tế thì con tinh ấy mới chịu thôi,
mà nhân dân cũng được yên ổn, tương truyền với nhau là Thần Xương
Cuồng. Địa giới phía tây nam gần nước Mi Hầu, người trong nước khiến Bà
Lộ Man (nay là phủ Diễm Châu) cướp lấy một người Lão tử nạp làm lễ tế,
năm nào cũng lễ thường như vậy. Kịp đến khi Tần Thuỷ Hoàng sai Nhâm Ngao
sang làm quan Lệnh Long Xuyên, Nhâm Ngao đổi cái lệ đó, cấm không được
đem người sống mà tế. Thần giận, thần giết đi, từ đó về sau sự tế thần
lại càng kính cẩn.
Đến đời Đinh Tiên Hoàng, có một pháp sư tên là Dũ Văn Mẫu người Tàu, tu
hành chín chắn, tuổi hơn bốn mươi, đã chu du các nước, thông hiểu nhiều
ngôn ngữ, tập được phép nãnh vàng răng đồng, khi sang đến nước ta thì đã
tám mươi tuổi; Tiên Hoàng lấy lễ thượng mà đãi đằng. Dũ Văn Mẫu dậy lấy
kỹ thuật phỉnh thần Xương Cuồng rồi giết đi.
Từ đó miền được cái họa dâng người hàng năm, mà sinh hoạt của nhân dân
được bảo toàn vậy.